ChiaSe24h
Bạn có muốn phản ứng với tin nhắn này? Vui lòng đăng ký diễn đàn trong một vài cú nhấp chuột hoặc đăng nhập để tiếp tục.
ChiaSe24h

Chào mừng đến với ChiaSe24h

 
Trang ChínhGalleryLatest imagesTìm kiếmĐăng kýĐăng Nhập
296 Số bài - 34%
247 Số bài - 29%
115 Số bài - 13%
60 Số bài - 7%
46 Số bài - 5%
25 Số bài - 3%
18 Số bài - 2%
18 Số bài - 2%
18 Số bài - 2%
16 Số bài - 2%
[Avatar]Hướng dẫn giả làm cô bán bánh và bán kem  lượt xem[Avatar]Hướng dẫn giả làm cô bán bánh và bán kem - 4684 Xem
Gomobi 2.1.5  lượt xemGomobi 2.1.5 - 4309 Xem
Thỏ và Sói - thể hiện tài suy luận của bạn (đã hủy)  lượt xemThỏ và Sói - thể hiện tài suy luận của bạn (đã hủy) - 2420 Xem
Tán dóc hằng ngày (mọi chủ đề)  lượt xemTán dóc hằng ngày (mọi chủ đề) - 2411 Xem
Treo nick avatar bằng kemulator với chức năng record key  lượt xemTreo nick avatar bằng kemulator với chức năng record key - 1817 Xem
Thảo luận chung game Nam Quốc Sơn Hà  lượt xemThảo luận chung game Nam Quốc Sơn Hà - 1597 Xem
[NintendoVN]Doraemon Movie 31 - Đôi Cánh Thiên Thần (Update 20/12/2010)  lượt xem[NintendoVN]Doraemon Movie 31 - Đôi Cánh Thiên Thần (Update 20/12/2010) - 1587 Xem
Truyện chế Đôremon -> hài cực =)  lượt xemTruyện chế Đôremon -> hài cực =) - 1424 Xem
[HOT] Trình giả lập chơi điện tử băng trên S40 (Việt hóa) + một số game điện tử băng hay!  lượt xem[HOT] Trình giả lập chơi điện tử băng trên S40 (Việt hóa) + một số game điện tử băng hay! - 1269 Xem
Xem truyền hình trực tuyến qua mạng 2G/3G miễn phí (MOBIFONE only)  lượt xemXem truyền hình trực tuyến qua mạng 2G/3G miễn phí (MOBIFONE only) - 1188 Xem
Bài gửiThời gianNgười gửi
Tuyện ma ( hàng sưu tập nên cóa trùng lập) Empty Tuyện ma ( hàng sưu tập nên cóa trùng lập) Empty
Cfviet Người yêu cầu: Lưu bá ôn
Cfviet Vào lúc: 23/06/11, 03:17 pm
Cfviet Gửi đến: »Tất cả
Cfviet Người yêu cầu: MasterClaus
Cfviet Vào lúc: 23/06/11, 12:57 pm
Cfviet Gửi đến: »Tất cả
Cfviet Người yêu cầu: MasterClaus
Cfviet Vào lúc: 23/06/11, 12:56 pm
Cfviet Gửi đến: »Tất cả
Cfviet Người yêu cầu: MasterClaus
Cfviet Vào lúc: 23/06/11, 12:56 pm
Cfviet Gửi đến: »Tất cả
Cfviet Người yêu cầu: MasterClaus
Cfviet Vào lúc: 23/06/11, 12:52 pm
Cfviet Gửi đến: »Tất cả

Cfviet Bạn muốn yêu cầu ca khúc?   Click   Click

Lời nhắn:hay !! đúng tâm trạng. Thân gửi các bạn :D
Lời nhắn:Thử nghiệm quà tặng âm nhạc
Lời nhắn:Thử nghiệm quà tặng âm nhạc
Lời nhắn:Thử nghiệm quà tặng âm nhạc
Lời nhắn:Thử nghiệm quà tặng âm nhạc

Share | 
 

 Tuyện ma ( hàng sưu tập nên cóa trùng lập)

Xem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Go down 
Người viếtNội dung
Lưu bá ôn

Lưu bá ôn
Moderator
Moderator

Mức độ vi phạm An toàn
Bài gửi : 115
Ngày tham gia 20/12/2010
Thanked 6 Points 91
Đến từ Nơi có gió
[table align=center][td class=kpt]Tuyện ma ( hàng sưu tập nên cóa trùng lập) Medal10Tuyện ma ( hàng sưu tập nên cóa trùng lập) 23ce2714e43fTuyện ma ( hàng sưu tập nên cóa trùng lập) Jiqima10[/td][/table]

http://www.teamobi.com



Tuyện ma ( hàng sưu tập nên cóa trùng lập) Empty
Bài gửiTiêu đề: Tuyện ma ( hàng sưu tập nên cóa trùng lập)   Tuyện ma ( hàng sưu tập nên cóa trùng lập) I_icon_minitime22/05/11, 02:12 pm

MA NHẬP
Jessica Tâm Giao đang cùng gia đình ăn sáng, bỗng chuông điện thoại trong nhà nàng reo vang. Cuộc điện đàm ngắn ngủi chưa đầy một phút, nàng đã hoảng hốt buông máy xuống bằng một dáng điệu thẫn thờ lẫn kinh ngạc tột độ.

Bỏ ngang bữa ăn sáng, Jessica Tâm Giao hối hả đi vào trong phòng riêng. Chưa đầy ba phút sau, Tâm Giao trở ra với xâu chìa khóa xe trên tay như sắp sửa phải đi đến nơi nào một cách vội vã khiến cho thân mẫu của nàng phải lên tiếng:

- Chuyện gì vậy con?

Vừa bước tới thềm cửa, nàng trả lời mẹ bằng một giọng nói đứt quãng trong khi bàn tay run run đặt lên cái nắm cửa:

- Nhỏ Julianne Tuyết Phương đã chết! Xác của nó đã đưa về nhà quàn hồi sáng sớm nay. Con phải đến đó ngay lập tức! Tội nghiệp quá mẹ ơi!

Nghe tin chẳng lành, mẹ nàng sửng sốt đến muốn sụm cả đôi chân, không kịp hỏi thêm con điều gì, đưa nhanh tay vịn lấy cái tựa ghế gần đó cho khỏi ngã, trong khi Tâm Giao đi như bay như biến ra chiếc xe của nàng đậu trên driveway ở sân nhà. Những người còn lại, không ai giữ được bình tĩnh để tiếp tục bữa ăn sáng thường lệ cuối tuần.

Nắng đã lên cao, bầu trời xanh trong vắt, đó đây điểm lưa thưa dăm ba cụm mây trắng xóa của những ngày bắt đầu một mùa hè hứa hẹn nhiều oi ức.

Chưa đầy nửa tiếng đồng hồ sau, Tâm Giao đã có mặt tại nhà quàn giữa bầu không khí tĩnh lặng u buồn, đèn nến khói nhang nghi ngút trước một cỗ quan tài nằm lặng lẽ chơ vơ dọc theo sát vách tường với những tràng hoa phúng điếu đầy màu sắc, trong khi hầu hết mọi người thuộc gia đình thân tộc của Julianne Tuyết Phương đã có mặt đầy đủ. Ðôi mắt mọi người đỏ hoe còn đọng đầy ngấn lệ. Kể cả Ðoàn Hùng, vị hôn phu của Tuyết Phương cũng đã được cấp báo, phải bỏ ngang việc trong sở làm. Nhìn dáng điệu thiểu não khổ sở, quần áo xốc xếch với cái nút thắt cà vạt trên cổ áo sơ mi có những lằn sọc đen thưa của Ðoàn Hùng trễ xuống, Tâm Giao cũng đoán biết được nội tâm của người thanh niên đang ấp yêu nhiều mộng đẹp tương lai này sầu khổ đến độ nào trước di ảnh của người tình vừa quá cố.

Tâm Giao nhẹ gật đầu đáp lại từng đôi mắt hoen lệ chào hỏi của những người trong gia đình Tuyết Phương. Nàng bước lại bàn thờ, nơi đang đặt di ảnh của người bạn gái chí cốt đột nhiên hóa ra người thiên cổ, đốt nhanh cho nàng một nén hương rồi lâm râm cầu nguyện và thì thầm với người đang yên nghỉ trong cỗ quan tài trùm phủ màu lụa trắng như nàng đang tâm sự với chính mình:

Hãy yên nghỉ nhé, Tuyết Phương! Dù sao chuyện cũng đã xảy ra rồi. Kể từ nay, tao với mày là hai miền âm dương cách biệt, còn đâu tìm lại được những năm tháng tụi mình vui sống chơi đùa học hành thi cử, dệt mộng đời bên nhau với biết bao kỷ niệm đẹp đẽ trong đời. Ðâu nào ngờ, chỉ còn hơn một năm ngắn ngủi nữa, chúng mình sẽ thi ra trường. Chừng đó, mày với anh Ðoàn Hùng sẽ trở thành đôi vợ chồng đẹp duyên nhất. Còn tao sẽ thực hiện được giấc mộng đã ôm ấp và tâm sự cùng mày suốt mấy năm qua. Giờ đây, mày sống khôn chết thiêng, hãy yên tâm an nghỉ. Chuyện thế gian tục lụy đầy khổ lụy, chúng tao sẽ gánh hết cho mày. Chỉ có những người còn sống như tao, như anh Ðoàn Hùng của mày và những người thân yêu là vẫn còn phải cưu mang gánh vác mọi chuyện trên đời chẳng biết đến bao giờ...

Nói với người bạn gái quá cố đến đây, như không thể cầm giữ được tấm lòng xót thương nhớ bạn, Tâm Giao òa lên khóc một cách tức tưởi nghẹn ngào. Khóc như chưa bao giờ Tâm Giao có cơ hội được khóc, nàng để tự nhiên cho những giọt nước mắt dàn dụa tràn ra trên khuôn mặt sầu héo tả tơi tiếc thương cho người bạn gái vắn số, bất hạnh của mình cho đến khi Tâm Giao không còn tự chủ thêm được, nàng rũ xuống đúng vào lúc Ðoàn Hùng liếc sang, nhác thấy, vội đưa hai tay đỡ lấy tấm thân mềm nhũn của Tâm Giao. Hai người em trong gia đình của Julianne Tuyết Phương cũng vội chạy đến phụ với Ðoàn Hùng, dìu Tâm Giao ra dãy ghế ngoài hành lang để cho nàng ngồi xuống hồi tỉnh.

Cuối ngày, Tâm Giao cùng với Ðoàn Hùng và một người em trai của người quá vãng tự ý nán lại nhà quàn để canh xác và thay phiên nhau thắp nhang nến cho Tuyết Phương cho đến giờ gần khuya nhà quàn đóng cửa, họ mới lầm lũi rủ nhau ra về, trong lòng người nào cũng đầy phiền muộn và lưu luyến thương xót cho một người rất thương yêu đang giữa tuổi xuân thì đầy hoa mộng, mà giờ đây, phải một mình ở lại trong căn phòng nhà quàn lạnh lẽo hoang vắng. Họ nhìn lại di ảnh của Tuyết Phương với khuôn mặt tròn đầy, nụ cười nhẹ nở trên môi và đôi mắt tinh anh nghịch ngợm giữa bờ tóc đen huyền phủ trên đôi vai tròn lẳn, như nàng muốn nhắn gởi đến họ một điều gì mà lúc sinh thời trong cuộc đời đầy hối hả, Tuyết Phương chưa một lần kịp ngỏ.

Ngày kế tiếp sang đến ngày thứ ba thì Tâm Giao, sau khi liên tiếp dành hết thời giờ đến chăm lo quanh quẩn bên quan tài của bạn, lại thêm tâm tư buồn phiền đến biếng ăn mất ngủ, sức khỏe và tinh thần đã có vẻ sa sút.

Thân mẫu của Tâm Giao vốn là người tu tịnh lâu năm, bản chất bà phúc hậu hiền hòa, giữ giới chay trường từ sau khi cha của nàng tạ thế đã nhiều năm. Bà ở vậy sống bên cạnh bốn người con đã đến thời khôn lớn và thành đạt ở xứ người, trong đó có Tâm Giao, là con gái út trong nhà. Không có ai hơn bà, hiểu rõ quan hệ bạn hữu đằm thắm giữa Jessica Tâm Giao và Julianne Tuyết Phương, nay đột nhiên cô hóa ra người thiên cổ sau cái chết thê thảm nhất của một đời người con gái đầy hứa hẹn ở tương lai theo lời thuật lại của gia đình Tuyết Phương đã kể cho bà nghe về cái chết đau thương của nàng. Trong tâm tư của người mẹ dày công tu tịnh, thân tâm trong sáng như bà bắt đầu dấy lên niềm lo âu khi bà cảm nghiệm được đôi điều khác lạ sau ngày thứ ba, khi Tâm Giao lặng lẽ mở cửa bước vào nhà sau trọn một ngày lưu lại nhà quàn để kề cận bên xác người bạn gái đã chết.

Tuyết Phương là một cô gái Việt Nam trẻ đẹp, thông minh vui tính, bản chất sinh động vô tư yêu đời. Chàng trai nào giáp mặt nàng một lần cũng khó tránh được niềm rung động mang mang vương vấn trước dung mạo tươi trẻ hồn nhiên, nhất là đôi mắt đen tròn tinh anh minh mẫn đầy sức cuốn hút của nàng. Vừa cần mẫn đi học vừa chăm chỉ đi làm cho đến khi trở thành một sinh viên ưu hạng, được cấp học bổng, vào nội trú và sắp tốt nghiệp ra trường.

Từ mấy năm nay kể từ khi Tuyết Phương chọn thi tuyển vào phân khoa thần kinh làm môn học chính. Nàng đã dọn vào trọ học hẳn trong (Dome), buộc phải xa cách gia đình và quan hệ tình yêu khắng khít với Ðoàn Hùng, mối tình bạn bè mật thiết với Tâm Giao đến hơn 5 giờ bay ở một tiểu bang phía Ðông nước Mỹ. Hai người bạn gái thân thương nhau hơn mười mấy năm dài, nay chỉ còn giữ mối thâm tình liên lạc qua đường dây điện thoại hay vào những dịp lễ cuối tuần, Tuyết Phương nôn nả bay trở về nhà, sống những ngày nghỉ tràn đầy yên vui hạnh phúc gia đình, bạn bè cùng người tình bền tâm chờ đợi đến kỳ cưới hỏi là Ðoàn Hùng, cũng là một thanh niên khỏe mạnh tuấn tú, lại đã thành danh và có đời sống phong lưu mãn nguyện hơn người.

Không một ai có chút ngờ vực về mệnh số ngắn ngủi và cái chết bạc phước của Tuyết Phương, người con gái mơn mởn tràn trề hứa hẹn ở tương lai. Không một ai biết được sẽ có dấu hiệu cho thấy nàng sẽ phải tiếp nhận một cái chết tức tưởi oan khiên giữa một xã hội từng mệnh danh là văn minh tân tiến, tự do an toàn mà lại thường sảy ra hằng hà sa số những chuyện man ri mọi rợ hơn bất cứ một quốc gia chậm tiến, ăn lông ở lỗ nào khác. Ðiển hình là cái chết quái đản của Tuyết Phương, một cô gái Á Ðông hiền thục dịu dàng, lương thiện và tiềm tàng nhiều hứa hẹn sẽ dâng hiến tài năng cho con người, cho đời sống văn minh khoa học như cô, nào cô đã gây ra công tội gì để nảy sinh ra lòng thù hận ác tâm từ một người bạn học dị chủng lưu trú cùng phòng, đến nỗi phải xuống tay tàn sát dã man Tuyết Phương như một kẻ thù chỉ với một chút lòng đố kỵ nhỏ nhen?

Dù sao, thảm cảnh thương tâm cũng đã xảy ra rồi! Người con gái đang yêu đã không còn hiện tiền để cùng với người yêu thề non hẹn biển, họ cùng vui sống bên nhau, cùng hưởng trọn với nhau niềm hạnh phúc vô biên mà tình yêu đã dành sẵn cho hai người. Ðể bây giờ nàng đang nằm bất động trong cỗ quan tài buồn cùng với tấc lòng tiếc thương đìu hiu cô quạnh của một cái xác cứng lạnh vô tri không kém những người còn sống đang hết dạ thương tiếc Tuyết Phương.

Có còn chăng chỉ là mỗi xác thân khô lạnh đang nằm bất động trong cỗ áo quan tài với khuôn mặt đầy đặn, đẹp tựa trăng rằm đang nhắm nghiền đôi mắt bồ câu không bao giờ còn hé mở như trong cơn mơ say ngủ thiên thu. Có còn chăng chỉ là mối thương tâm chất ngất đành đoạn của một oan hồn uổng tử vẫn còn đang nặng lòng tiếc nuối, luyến ái tấm thân xác phàm trần, rồi sẽ vất vưởng lang bạt đó đây. Có còn chăng là lòng yêu thương vời vợi của Ðoàn Hùng, của người bạn gái sinh thời Tâm Giao, của những người thân yêu trong gia đình đã hai mươi mấy năm qua thương yêu chiều chuộng Tuyết Phương như một bảo vật trân quý nhất trong cuộc đời.

Nàng đã tức tưởi cùng với nỗi kinh hoàng dị ngộ trút linh hồn ra ngoài thân xác đang độ mãn khai giữa lúc ngủ say, trong cơn điên cuồng bất loạn tâm thần vì lòng đố kỵ nhỏ nhen của một con hoang thú dã man sống giữa thời kỳ khoa học tiến bộ. Tuyết Phương tới tấp nhận chịu những mũi dao oán hận oan nghiệt đâm nát thân thể của nàng để rồi lìa đời không kịp một lời trăn trối, để rồi hồn phách của Tuyết Phương cùng tận ngỡ ngàng thoát bay ra ngoài thân xác đầy tiếc nuối mà chưa kịp hiểu được vì sao, để rồi hồn thiêng cô gái trẻ phải chết bất đắc kỳ tử chưa biết sẽ phải tiêu diêu nương tựa ở cõi nào.

Tâm Giao bước vào nhà mang theo cả một luồng tử khí lạnh buốt tỏa ra sau mỗi bước đi của nàng. Nhìn thấy bóng mẹ thấp thoáng dưới ánh điện mờ mờ ngoài phòng khách, nhưng Tâm Giao lặng im không thốt nửa lời, lầm lũi bước vào phòng riêng. Mẹ nàng có hơi chột dạ.

Bà cụ liên tưởng tức khắc đến những diễn biến huyền bí của thế giới vô hình có thể xảy đến với Tuyết Phương. Tất cả những kiến thức siêu linh mà bà ta chuyên tâm đọc và chiêm nghiệm từ nhiều pho sách tân, cựu thuật lại những tiến trình của thế giới siêu linh, về những cái chết bất đắc kỳ tử của những người còn trẻ tuổi bị những tai biến hàm oan, bất ngờ phải chết một cách đột ngột đến không thể trút được một lời trăn trối giữa lúc còn nặng nợ trần gian, còn nặng lòng với những qua hệ yêu thương tình cảm với những người thân thuộc, còn luyến lưu và khao khát sự sống trong chính thân xác cố hữu của mình. Linh hồn của họ tùy vào nghiệp lực lúc sinh thời mà sẵn lòng ra đi hay còn cố luyến lưu tìm đủ mọi phương cách để mong được tiếp tục cuộc sống phàm trần.

Ðây chính là hoàn cảnh hết sức bi thương khốn khổ của Tuyết Phương! Nàng sẽ muốn thổ lộ bao điều với song thân, với bè bạn trong đó có Tâm Giao, có Ðoàn Hùng là người cô yêu thương bằng tất cả trái tim nồng nàn tha thiết nhất, mà tuyệt nhiên nàng không nhận được một câu trả lời. Lúc này, Tuyết Phương tuy đã chết nhưng nàng đang nhìn thấy rất rõ mọi người quây quần bên cạnh thân xác của nàng mà tiếc thương đau khổ, mà khóc sướt mướt nhói lạnh cả tim gan. Chắc chắn sẽ có đôi lần Tuyết Phương tự hỏi:

Tôi chết rồi sao? Làm thế nào bây giờ? Và nàng cảm thấy đau xót y hệt như một con cá bị ném ra khỏi nước, nằm trên một bãi cát nóng khô. Tự trong thâm tâm của một hồn ma hoang dại, Tuyết Phương cảm thấy đau khổ tột cùng. Rất nhiều lần, nàng đã hét to lên trước mặt những người thân yêu đang khóc:

- Tôi đang ở đây! Tôi đang ở đây! Xin đừng khóc!!!

Nhưng tiếng nói của nàng chỉ vang động cho nàng nghe. Không một ai có phản ứng gì khác. Tới chừng đó, Tuyết Phương mới tự cảm thấy vô vàn đau khổ, nàng thầm nghĩ:

- Tôi chết thật rồi! Than ôi! Tôi chết thật rồi!!!

Bà cụ thân mẫu của Tâm Giao không có mặt tại nhà quàn, nhưng nhìn dáng con gái của bà u buồn ủ rũ cùng với luồng khí lạnh ùa đến khi Tâm Giao vừa đẩy cửa bước vào nhà, bà đã có thể kết luận về những gì bà đang suy tưởng về linh hồn của Tuyết Phương giờ đây đang cố gắng khước từ một cách sống lang thang bất chợt và vất vưởng trong cõi u minh.

Cô đã chiếm hữu ngay cơ hội gần gũi nhất để trú hồn trong thân xác con gái của bà, của Tâm Giao. Bà cụ hoảng hốt khi nhận thức ra điều này.

Vì đó chính là những thói quen của thần thức trong tình trạng quá độ lúc Tuyết Phương cố gắng đi tìm sự tái sinh. Nhưng khổ thay! Vào lúc này, mọi sự vui buồn sướng khổ của một linh hồn đều tùy thuộc vào nghiệp lực khi nàng còn tại thế. Tuyết Phương sẽ thấy rõ rệt mọi vật mọi người, từ nhà cửa xe pháo, phố phường đến Ðoàn Hùng, đến những người trong gia đình thân tộc, đến cô bạn gái thân thiết Tâm Giao, đến ngay cả thân xác của mình. Sau cùng thì Tuyết Phương phải hiểu:

Bây giờ tôi đã chết thật rồi! Biết làm sao đây?

Nàng sẽ bị sức nặng của bao ưu phiền áp chế đến nỗi nẩy sinh ra tư tưởng:

- Ôi! Sao không cho tôi một tấm thân xác?

Và trong lúc nghĩ như vậy thì linh hồn của Tuyết Phương cứ lang thang đây đó chỉ với một dụng ý duy nhất là để đi tìm một xác thân để cho linh hồn có một nơi trú ngụ ấm áp và có dương lực để biểu thị những điều cần phải nói hay làm với những người thân yêu.

Nhưng than ôi! Tuyết Phương không biết được rằng nàng đang ở trong tình trạng quá độ của kinh nghiệm thực tại kéo dài, cho nên đã gần một chục lần, nàng tìm đủ mọi cách để trở vào chính thân xác của nàng. Nhưng bây giờ thì tấm thân ngà ngọc tràn đầy nhựa sống của nàng khi xưa đã bị cứng lạnh, còn sắp sửa đến thời kỳ băng hoại hư thúi thì nàng phải làm sao?

Do vậy, nhưng Tuyết Phương chẳng thể tìm được một chỗ để nhập vào. Nàng có cảm tưởng như bị chèn ép trong những kẽ nứt của hố sâu, giữa những khối đá tảng khổng lồ nặng nề. Nàng đang trải qua một tiến trình thực nghiệm về sự thống khổ của một kiếp sống mà cái chết đến một cách cực kỳ đột ngột và thương tâm. Nàng tha thiết tìm cách để có thể tái sanh. Tuy nhiên, cho dù ước vọng đó của Tuyết Phương có thành tựu, nàng cũng sẽ chỉ gặp những muộn phiền. Nhưng Tuyết Phương chưa hoàn toàn thông hiểu điều đó. Nàng chỉ mong thực hiện ý muốn theo bản ngã riêng tư, cho đến khi những người thân của nàng tim gặp các vị giáo chủ cao minh để mời các vị này đến tận chỗ để cử hành cùng một lúc những nghi thức chỉ đạo, dẫn giải cho linh hồn của Tuyết Phương hiểu biết phải hành xử như thế nào để giúp cho hồn nàng không bị đọa vào các cõi dưới (địa ngục, ngạ quỷ, súc sanh), để thu nhập những điều ích lợi vĩnh cửu cho một người đã chết.

Trong khi thân mẫu của Tâm Giao chưa kịp thông báo cho tang gia biết những nghi thức tôn giáo cần được tiến hành thì đã sẵn sàng có một xác thân thật dễ dàng và thích hợp nhất để linh hồn Tuyết Phương có thể nhập vào để mưu tìm một hình thức kéo dài nghiệp lực... Ðó là người bạn gái Tâm Giao thân mến của nàng. Tuyết Phương đã lưu trú linh hồn của nàng trong bối cảnh mượn xác của Tâm Giao kể từ giây phút ấy. Nhưng khi đã hoàn thành được ý nguyện của mình, Tuyết Phương vẫn không thể tránh được mọi điều buồn khổ. Nàng vẫn cảm thấy bơ vơ lạc lõng rồi đột nhiên nảy sinh ra những tư tưởng luyến thương hoặc nổi loạn, quấy phá tất cả mọi người. Linh hồn của Tuyết Phương đã chính thức lưu ngụ vào một phần trong thân xác của Tâm Giao kể từ giây phút vọng tưởng đó!

Thân mẫu của Tâm Giao thử lại lần cuối ý nghĩ của bà bằng cách giữ sự thầm lặng quan sát dáng điệu đi đứng, ngôn từ, thói quen cùng những sở thích thường lệ của Tâm Giao. Và, bà đã có câu trả lời rõ rệt. Nhất là, ở những nơi những lúc nửa sáng nửa tối, bà tập trung sự chú ý nhìn vào một nửa khuôn mặt của con gái bà. Bà nhận diện thực rõ ràng khuôn mặt của Tâm Giao một nửa thấy bên ngoài có phần ánh sáng. Còn một nửa bên kia, chìm khuất vào phần bóng tối mờ mờ phảng phất dáng dấp nhân diện của Tuyết Phương, tuy không được rõ nét, nhưng khi cần, bà xử dụng một nhãn thức xuất thế phi thường đã giúp cho bà hiểu một nửa sự sống là của Tâm Giao, một nửa trú thân giờ đây đã do Tuyết Phương ngấm ngầm biểu thị và đốc thúc những quyết định thầm kín của Tâm Giao.

Bà biết ngay phải làm gì để sớm chấm dứt tình trạng nhất sinh lưỡng hồn, có thể khiến cho Tâm Giao, con gái của bà trở thành người thất tán hồn phách, sống ngơ ngơ ngẩn ngẩn như kẻ không còn tự chủ để tự quyết định đúng đắn tất cả những ý nghĩ của nàng. Bà vội rút vào phòng riêng, nhấc điện thoại gọi đến trình bày tự sự cho một vị giáo chủ cao minh hành đạo ở trong vùng. Ðồng thời, bà cũng gọi cho song thân của Tuyết Phương vốn là chỗ rất thâm tình để trình bày tất cả những điều bà đã phát hiện cùng với những dự định để tìm cách cầu siêu tịnh độ cho Tuyết Phương. Cũng là cách tìm lại quân bình tâm thức cho Tâm Giao, người con gái út yêu thương của bà.

Ðiện thoại xong, trước tất cả mọi việc cần phải gấp rút thi hành ngay sau đó, bà tiến sang cửa phòng đang đóng im lìm của Tâm Giao, từ tốn gõ nhẹ mấy tiếng. Không thấy Tâm Giao lên tiếng trả lời. Bà đẩy cánh cửa ghé nhìn vào. Tâm Giao nằm say ngủ bình thường. Nhìn nét mặt của cô con gái, một nửa chìm xuống phần vải gối êm, phần còn lại bình dị như mọi lúc thường. Bà cụ yên lòng để lại cho con một mảnh giấy dặn dò theo lệ:

Ðêm nay con đừng về khuya quá kẻo bị lạnh, cảm thì khổ nghe con!

Tâm Giao thức dậy sau một giấc ngủ dài. Dù là đêm mùa hè, theo thói quen, mẹ nàng vẫn cài kín các cánh cửa kính để đảm bảo cho mọi sự an toàn, nhưng Tâm Giao vẫn cảm thấy trong người nàng lạnh buốt khác thường. Nàng mặc thêm một cái áo len dày và đi ra ngoài nhà bếp để tìm một vài món ăn. Lục lọi một lúc, Tâm Giao ngồi xuống ăn hết 3 cái trứng (ốp-la), nửa ổ bánh mì và một ly cao sữa lạnh. Nàng nhắc điện thoại và không cần coi phone book, nàng gọi đúng số phone của Ðoàn Hùng, nói với chàng rằng nàng đang rất muốn gặp anh lắm. Bên đầu dây bên kia, Ðoàn Hùng trả lời với giọng còn ngái ngủ:

Có chuyện gì cần lắm không vậy Tâm Giao? Sáng sớm ngày mai chúng ta còn phải đến nhà quàn sớm với Tuyết Phương để cùng dự lễ đọc kinh cho nàng. Chắc em đã biết?

Tâm Giao vờ như không nghe. Nàng khẩn khoản yêu cầu:

Em muốn gặp anh ngay bây giờ. Có việc cần lắm. Anh đến quán "Bờ Hồ" gặp em.

Nói xong nàng cúp máy, không kịp để cho Ðoàn Hùng nói thêm nửa lời.

Phần Tâm Giao, nàng trở vào phòng ngủ lấy cái ví tay, nhẹ nhàng không gây một tiếng động nhỏ, rồi nàng lách cửa ra xe rồ máy chạy thẳng đến nơi đã hẹn với Ðoàn Hùng.

Hai người chạm mặt nhau trong khu parking lot, bên ngoài quán cà phê Mễ mở sớm giữa bầu không khí tinh khôi của buổi đầu ngày, ánh đèn điện mù mờ chiếu lại từ những hộp đèn còn sáng bên ngoài các căn tiệm chung quanh. Tâm Giao mở bật cửa nhưng ngồi lại ngay xe như có ý chờ đợi Ðoàn Hùng đi tới. Nàng thản nhiên không để lộ một chút khác thường nào cho đến khi người thanh niên mà lúc thường Tâm Giao xem như một người anh trai khả kính, bỗng nhiên nàng bước hẳn ra ngoài xe, chồm tới ôm chặt lấy Ðoàn Hùng, níu đầu chàng xuống đặt một cái hôn nồng cháy trên môi chàng khiến cho Ðoàn Hùng quá đỗi bỡ ngỡ, không kịp phản ứng đành đứng chết trân nhận lấy nụ hôn cuồng dại của Tâm Giao. Nàng nói trong hơi thở dồn dập:

Em nhớ anh! Em nhớ anh! Nhớ anh lắm, biết không?

Ðoàn Hùng không tránh khỏi kinh ngạc trước cử chỉ quá thân mật và bất ngờ của Tâm Giao. Chàng vội vã khoác tay:

Tâm Giao! Em làm gì kỳ vậy? Em không nhớ chúng ta sắp sửa phải đến với Tuyết Phương?

- Nhớ! Em nhớ rõ lắm. Nhưng bây giờ còn sớm, chưa tới giờ mà. Anh hãy chiều em một chút rồi em sẽ nói hết mọi việc cho anh nghe! Chịu chưa?
Ðoàn Hùng lùi lại nửa bước như cố gắng giữ lấy khoảng cách bình thường trong khi Tâm Giao cứ lù lù sấn tới. Những nụ hôn cuồn loạn nàng tiếp tục đặt lên môi lên má của người thanh niên đang bối rối vô cùng.

Rồi thay vì đưa nhau vào bên trong quán cà phê "Bờ Hồ" như đã hẹn trước, Tâm Giao níu lấy tay Ðoàn Hùng kéo chàng lên xe, rồ máy, chạy thẳng về phía Nam trên một xa lộ đã bắt đầu có nhiều hơn ánh đèn xe lao đi vun vút trong lúc ánh bình minh bắt đầu ló dạng phía chân đồi.

Xe chạy một lúc thì Tâm Giao lái rẽ vào một lối đi tương đối nhỏ hẹp, dẫn đến một khu motel tọa lạc sát cạnh một eo biển nhỏ có nhiều hàng cây xanh mát, không khí thật tĩnh lặng bình yên. Tâm Giao tự động mở ví lấy ra một tấm thẻ tín dụng đưa cho viên quản lý motel, nói với ông ta rằng nàng cần một căn phòng thoáng mát cho hai người trong nhiều ngày và căn phòng trọ này có thể nhìn được ra mặt biển. Nhất là nàng không muốn bất cứ một ai quấy rầy. Cần điều gì thì nàng sẽ gọi. Viên quản lý vâng dạ rối rít rồi trao cho Tâm Giao hai tấm thẻ nhựa có từ tính, chính là hai cái "chìa khóa" cửa phòng.

Cùng với Ðoàn Hùng ngơ ngơ ngáo ngáo không biết người bạn gái vốn rất thùy mị của người mình yêu thường ngày hôm nay đang làm những việc khác thường gì. Ðoàn Hùng chỉ có một cách làm theo những yêu cầu của Tâm Giao.

Hai người bước vào phòng sau cánh cửa đã khóa cẩn thận cả hai chốt trên và dưới, Tâm Giao nắm sợi dây kéo mạnh để cho tấm màn vải che khung cửa sổ dạt về một phía cho ánh sáng ban mai ùa vào làm rực rỡ căn phòng. Phía bên ngoài cửa sổ là một khu đất trống hoang vu, hoa và cỏ dại mọc đầy, phe phẩy phất phơ đong đưa trong nắng sớm. Xa hơn một chút nữa dưới kia là mặt biển vắng lặng mênh mông, chưa thoáng một bóng người. Tất cả những ngọn đèn trang bị trong phòng đều được Tâm Giao mở lên sáng chói. Ðoàn Hùng thờ thẫn đứng trông, chưa biết phải phản ứng như thế nào thì Tâm Giao lên tiếng:

Anh lạ lắm phải không, Ðoàn Hùng? Anh không tin rằng em là Julianne Tuyết Phương của anh ngày nào? Hôm nay em phải mượn tạm thân xác của Tâm Giao, bạn em để cùng anh trò chuyện, ân ái cho thỏa biết bao nhiêu mong nhớ đã qua kể từ mùa lễ Easter năm rồi?

Ðoàn Hùng nghe Tâm Giao nói như vậy, chàng cũng thấy niềm sợ hãi gợn lên từ các lỗ chân lông. Tuy nhiên, chàng cũng đánh bạo hỏi chuyện Tuyết Phương, giờ đây đang trú hồn trong thân xác của Tâm Giao. Những câu hỏi Ðoàn Hùng gặn hỏi người yêu là những câu chỉ liên quan đến những điều thật riêng tư giữa chàng với Tuyết Phương mà không một ai biết, kể cả Tâm Giao, trong đó có những con số bí mật thuộc trương mục cá nhân của hai người. Tuyết Phương, qua hình dạng của Tâm Giao bằng xương bằng thịt, đã trả lời Ðoàn Hùng thật rõ ràng chính xác. Tuyết Phương còn như thấu hiểu tâm trạng đầy ngờ vực của người yêu, nhưng nàng cũng chẳng tỏ ra điều gì bất bình.

Như thói quen giữa hai người mỗi khi hẹn hò ân ái, nàng sà vào vòng tay Ðoàn Hùng, tựa đầu lên vai người yêu như muốn tìm lại nơi chàng một sự che chở bình yên. Nàng nói trong hơi thở nhỏ nhẹ:

Ðoàn Hùng Anh hãy ôm chặt người em. Em cảm thấy lạnh lắm! Rồi hãy hôn em như mọi khi anh vẫn làm. Ði anh! Ði anh!...

... Chàng chợt tỉnh thức như vừa trải qua một cơn mê tội tình, đúng vào lúc Tâm Giao (hay là Tuyết Phương, Ðoàn Hùng cũng không biết rõ!) hé cặp mắt mãn nguyện nhìn chàng. Tâm Giao choàng bật dậy như vừa trải qua một giấc chiêm bao. Có lẽ Tâm Giao đã hoàn hồn nhận chân ra sự thật. Nàng bẽn lẽn dấu mặt đi...

- Anh...! Anh đã phạm một tội lỗi tày trời mà anh... Chính anh không thể tự chủ được... Anh đã phá hoại... Phá hoại Tâm Giao. Anh biết phải làm sao bây giờ?

Gương mặt thành khẩn của người thanh niên nói lên tất cả nỗi niềm ái ngại ăn năn. Chàng không hề có chút chủ tâm cố ý dụ dỗ và phá hại đời con gái của Tâm Giao. Nhưng mọi việc đã diễn ra trong khoảng thời gian rất mực bình thường.

Phần Tâm Giao như đang phải sống lẫn lộn trong một trạng thái nửa tỉnh nửa mê. Nửa cũng ái ngại muộn phiền, nửa còn lại thì tỏ ra hoàn toàn hưng phấn, khiến khuôn mặt của Tâm Giao có lúc rạng rỡ vô bờ, khi thì trĩu nặng mối ưu tư da diết.

... Hai người bình thản rời khỏi phòng trọ, không quên máng tấm bảng có đề chữ "Do not disturb" lên cái nắm cửa. Họ lấy xe quay ngược hướng cũ trở về. Không quên dặn dò viên quản lý:

Chúng tôi đi ra ngoài một lát và sẽ trở lại. Không cần thiết phải làm sạch sẽ căn phòng!

Họ trở lại quán "Bờ Hồ" để cho Ðoàn Hùng lấy xe của chàng rồi hai người nối gót lái xe trở về khu nhà quàn mà mọi người đang thắc mắc không biết vì sao bỗng nhiên hôm nay cả hai người, Tâm Giao và Ðoàn Hùng đều cùng một lúc vắng mặt, cũng cùng một lượt trở lại nơi đây.

Hai người rất tâm đầu ý hợp khi phải trả lời các câu hỏi của mọi người chung quanh:

- Anh Ðoàn Hùng đi đâu mà giờ này mới đến...?

- Chị Tâm Giao chắc phải giải quyết một số công việc phải làm...?

- Bộ hai người đi chung với nhau sao vậy?

Ðoàn Hùng mau mắn trả lời:

- Không phải! Chúng tôi đến đây vừa đúng lúc mà thôi!

Nhà xác hôm nay có thêm sự hiện diện của nhiều người. Bên trong căn phòng để thi hài Tuyết Phương có nhiều Phật tử tăng ni cùng với ba vị cao tăng được thỉnh đến đây để liên tục cử hành các tang nghi tế tụng cầu siêu và "trò chuyện" với người đã chết đang nằm trong cỗ quan tài. Lễ tất của một ngày có lẽ đã vãn. Các vị cao tăng cùng các tăng ni Phật tử lục đục kéo nhau ra về.

Một người trong tang quyến ghé tai Tâm Giao nói nhỏ:

- Bác gái có gọi sang nhà chúng em sáng nay khi chị đã đi, dặn rằng hôm nay chị Tâm Giao về nhà sớm. Hình như bác có chuyện gì cần nói với chị.

Tâm Giao tỏ ra tỉnh táo. Nàng đảo mắt nhìn mọi người và liếc thật nhanh về cỗ quan tài rồi ra xe chạy thẳng về nhà trong khi Ðoàn Hùng còn đang lặng lẽ đứng chú mục nhìn vào một khoảng không bất định.

Chiều đã xuống hẳn không còn vương bóng nắng. Không gian mang một màu xám đục đìu hiu. Trời không có gió nhưng Tâm Giao cảm thấy cơ thể của nàng lạnh khác thường. Những cảm giác bải hoải ê ẩm khắp chỗ và nơi hạ thân con gái lần đầu tiên va chạm xác thịt mật thiết với người khác phái khiến Tâm Giao cảm thấy mệt mỏi rã rời. Nàng bước vào nhà trong khi mẹ nàng vừa quay lưng lại trước bàn thờ Phật. Bà cụ kín đáo nhìn con rồi lên tiếng, ánh mắt cụ phảng phất nỗi lo âu:

- Con đã về?

Tâm Giao đáp trong khi không nhìn thẳng vào khuôn mặt hiền từ của mẹ:

- Dạ!

- Chắc con đã mệt, hãy tắm gội rồi ra ăn chút gì kẻo đói. Thức ăn mẹ đã dọn sẵn để cả ở trên bàn.

- Cám ơn mẹ!

Nói xong, nàng bước về phòng riêng, tắm rửa qua loa rồi trở ra phòng ăn. Nàng hỏi mẹ:

- Con nghe người nhà Tuyết Phương nói mẹ dặn con về sớm. Có chuyện gì cần nói với con vậy mẹ?

- Không! Mẹ sợ khi con về thì mẹ đã đi ngủ, không kịp cho con biết rằng hôm nay trở đi sẽ có các Thầy cùng với ban tụng niệm của chùa mỗi ngày sẽ đến tụng kinh siêu độ cho Tuyết Phương cho đến ngày an táng.
Tâm Giao thản nhiên nghe mẹ nói như vậy, không chút thắc mắc. Tang lễ nào cũng đều tiến hành đầy đủ các nghi thức tôn giáo để cầu nguyện siêu thăng tịnh độ cho hương hồn người chết. Nàng đáp lời mẹ:

- Vậy hả mẹ! Con đã thấy các Thầy cùng các Phật tử đến tụng kinh hôm nay.

- Phải rồi! Ngày mai cũng sẽ như thế cho đến khi lễ an táng hoàn tất, vẫn còn phải tụng niệm mãi cho Tuyết Phương. Con quên Tuyết Phương đã chết bất đắc kỳ tử trong một hoàn cảnh quá bi thương hay sao?

Gương mặt Tâm Giao tự nhiên tối sầm lại như chính nàng đang mang nặng một nỗi buồn. Mẹ nàng nhìn dáng con với vẻ ái ngại, tiếp tục nói như cố tình giải thích cho một người khác:

- Con cũng biết Tuyết Phương đã vô tình gánh lấy một cái chết đầy oan khiên và bất ngờ. Tội nghiệp cho cô ấy biết là chừng nào. Ai mà giữ được cho lòng khỏi vương mang thương xót. Ngay chính Tuyết Phương cũng không thể đành đoạn lìa đời giữa thời kỳ tuổi xuân đầy hoa mộng với những ước vọng của tương lai, của tình yêu với Ðoàn Hùng, và của những người thân yêu ruột thịt.

Lại với một cái chết đột ngột không thể ngờ như vậy nên hương hồn của Tuyết Phương chắc chắn còn nhiều tiếc thương lưu luyến, chưa đành tâm xa lìa thân xác, xa lìa cuộc sống với những liên hệ tình cảm luyến ái thường tình. Một cái chết như vậy, nếu không liên tục lễ tụng và các vị cao tăng chủ lễ không kiên nhẫn ôn tồn và thương yêu giải thích cặn kẽ mọi đều thì Tuyết Phương sẽ khó lòng an tâm ra đi lắm!

Bà cụ kịp ngừng lại ở đó. Bà nhìn con như đang dò xét thêm một đệ tam nhân vô hình đang ẩn dật trong chính xác thân con gái bà. Bà cố tình không nói rõ hơn với "họ" về những điều linh thiêng huyền diệu của một oan hồn vừa mới trải qua cái chết cực kỳ kinh hoàng và bất chợt, trong khi tâm tư còn đầy nghiệp lực luyến ái thì nhất định không thể tự yên ổn chấp nhận lấy những thương đau để an lòng ra đi trong thanh thản nhẹ nhàng...

Nhờ bà cụ đã thâm niên chay tịnh đạt đến một trừng giới thanh lọc cả thân cả tâm nhiều phần sáng suốt, lại kiên tâm trau dồi đạo pháp, tìm tòi, nghiên cứu uyên bác về những tri kiến siêu hình với các vị cao minh tu giới, và các bộ sách siêu linh khoa học nên bà hiểu rõ rệt những trạng thức siêu nhiên đang tuần tự diễn ra trong cái chết của Tuyết Phương. Và "cảm, nhận" ở hình hài, nhân dáng của con, bà hiểu và biết rõ phải gấp rút tiến hành đầy đủ và thật đúng các nghi thức tôn giáo dành cho một người chết trong những giai đoạn chuyển tiếp sinh hóa kéo dài trong suốt 49 ngày.

Bà đã điện thoại để trình bày, bàn bạc sắp đặt các nghi thức tịnh độ cho linh hồn của Tuyết Phương. Mặt khác, đích thân bà gọi mời và xin các vị cao tăng cùng hàng tăng ni phật tử, những người trong ban lễ tụng của chùa từ hôm nay liên tục cử hành các buổi lễ tụng tại nhà quàn bên cạnh quan tài của Tuyết Phương cho đến ngày chôn táng cho nàng.

Trò chuyện bên con gái một lát, bà mẹ của Tâm Giao chậm rãi đứng lên đi vào phòng, không quên dặn lại con gái:

- Con cũng vậy đó Tâm Giao! Hãy tạm gác những công việc riêng tư lại. Cố gắng đến tham dự các buổi lễ tụng tại nhà quàn để giúp cho linh hồn của Tuyết Phương sớm được siêu thăng tịnh độ, con ạ!

Nói với con nhưng chừng như bà đang nhắn gửi tâm từ cùng hương hồn người đã chết - Tuyết Phương - mà đoán chắc, đang hòa nhập lẫn lộn vào trong thân xác và thần trí người con gái thân yêu của bà. Bà thoáng "nhìn" ra khuôn mặt trĩu sầu của Tuyết Phương đang ẩn hiện phảng phất trên khuôn mặt mệt mỏi tái lạnh của Tâm Giao cho dù bà thật lòng không biết ngày hôm nay Tâm Giao - qua trung gian của kẻ vô hình - đã tự đem trong trắng hiến dâng để thất tiết với người bạn trai của người đã chết, nhưng bà vẫn không thể tránh hẳn nổi lo âu buồn phiền.

Giữa khuya đêm đó, bà cụ thức giấc sau một lúc chợp mắt ngắn ngủi, bà nhẹ nhàng xỏ chân vào đôi dép bông rón rén bước sang phòng của Tâm Giao khi nàng đang say sưa trong giấc ngủ miệt mài. Bà trở ra phòng khách thắp một nén nhang rồi quay lại phòng ngủ của con gái. Bà nhẹ nhàng ngồi xuống một cái ghế sau khi kéo tấm chăn mềm lên che kín sát cổ của Tâm Giao. Bà bắt đầu to nhỏ thì thầm y như một người đang thành tâm cầu nguyện:

- Này Tuyết Phương! Con hãy an lòng nghe ta nói chuyện. Ðây là tất cả những gì cần thiết ta muốn chân tình bày tỏ cùng con với tất cả lòng thương yêu của một người mẹ. Con cũng là một người mà ta rất thương yêu sau Tâm Giao mà thôi. Ta biết con rất đỗi đau buồn trước cái chết đau thương mà con vừa trải qua một cách đột ngột. Nhưng con phải hiểu, đó chỉ là nghiệp báo mà thôi, không có chi con phải lẩn quẩn mãi trong sắc giới muộn phiền. Con hãy yên vui đón nhận và nên quên bỏ đi tất cả mọi vướng mắc hữu hình. Ðiều này thực sẽ có lợi rất nhiều cho con.

Ta thực không đủ công năng để biết rõ nghiệp lực của con rồi sẽ ra sao sau khi con đã qua đời, con sẽ được siêu thăng viên mãn thoát khỏi sự tái sinh hay còn phải tái sinh để trả nghiệp làm người, làm súc sanh hay làm ngạ quỷ để trả dứt nghiệp lực của tiền kiếp đã qua. Nhưng ta muốn con hãy cùng ta hiểu rõ một điều, tất cả những gì con để lại trần thế như những tình cảm quyến luyến thân thương giữa con với thân tộc gia đình, giữa con với người thanh niên con sẽ dự định kết hôn, giữa con với các bạn hữu xa gần, trong đó có Tâm Giao, hay là những gì con hằng tư hữu về vật chất lẫn tinh thần, những thiếu đủ đói no, hạnh phúc buồn phiền, những của cải bạc tiền cùng những tương lai con từng hoạch định, ấp ủ.

Tất cả là những tạm bợ phù du. Tất cả là những giả cảnh vô thường, chúng không hề còn liên hệ và góp phần ích lợi cho con sau khi con đã chết. Ðó chẳng qua chính là nghiệp lực mà con phải gánh chịu. Chớ có luyến ái, oán hận, tiếc thương. Tất cả mọi nỗ lực của con để níu kéo lại những gì mà tâm linh con hiện thời còn đang vọng tưởng cũng đều bất lợi cho con. Tuyết Phương rất yêu quý! Bác nói thật cùng con, kinh nghiệm tức khắc của con sẽ chỉ là những niềm vui trong chốc lát, nó sẽ kéo theo những phiền muộn nhất thời có cường độ mạnh hơn, như sự căng thẳng và dùn lại của một sợi cao su. Con hãy nghe lời ta phủ dụ, chớ nên luyến tiếc cái vui, cũng chớ nên thù hận, chán nản vì cái buồn. Rồi mai đây, nhờ những nghi thức ân cần và đầy lòng tâm từ của các vị cao tăng, các tăng ni Phật Tử sẽ tụng niệm và dìu dắt con, các mối quan hệ từ thân tộc cho đến người yêu bạn bè, tất cả, họ sẽ cùng một chí tâm cao cả, sẽ đỡ con, sẽ giải thích, nhắc nhở và dẫn dắt con trở về đúng chỗ của con trong cõi vô hình để con được an bài theo nghiệp lực mà con đã có.

Biết đây con sẽ được tái sinh trên bình diện cao hơn.

Còn một điều này, cha mẹ con cùng những thân nhân đang còn sống, có thể vì muốn làm những điều ích lợi cho con theo cách họ nghĩ, sẽ hy sinh nhiều súc vật, tiến hành các cuộc tế lễ linh đình hoặc bố thí của cải, trong khi con, vì chưa nhận thấy lợi ích của các hành động ấy nên con có thể nổi giận khi nhận biết các việc kia vào lúc này sẽ đưa con tái sanh vào cửa địa ngục thì con nên giữ để khống chế các tư tưởng nóng giận, chúng sẽ khởi lên và làm hại tâm linh con rất nhiều.

Con hãy nghĩ đến mọi người mọi việc dù phải quấy ra sao bằng tất cả tấm lòng thương cảm. Hơn nữa, nếu con tự cảm thấy luyến tiếc tình cảm yêu thương, của cải còn để lại trên đời và giả như tất cả những thứ đó rơi vào tay người khác đến nỗi sẽ làm cho con uất hận thì điều này sẽ làm hoen ố toàn bộ tâm trí của con, nó sẽ đưa con đến trạng thái, thay vì con sẽ được tái sinh trong một bình diện cao hơn, sung sướng hơn, con sẽ bị tái sinh và thế giới của địa ngục hoặc ngạ quỷ.

Ta thí dụ với con thêm điều này, con và bạn trai của con, cháu Ðoàn Hùng từ nay sẽ vĩnh viễn thành hai miền âm dương cách biệt, ta hiểu được làm sao con chịu nổi khi mai đây, Ðoàn Hùng sẽ phải tự quên con đi, phải thương yêu và san sẻ tình cảm và thể xác với bất kỳ người con gái nào khác. Nhưng con cũng cần phải bình tâm nghĩ rằng vì tình con yêu Ðoàn Hùng sâu đậm hơn tất cả, con sẽ dốc toàn tâm lực để phù hộ và thu xếp hoàn bị cho cuộc đời tiếp tục của người thanh niên mà con không bao giờ còn có cơ hội để san sẻ cho nhau những hạnh phúc buồn vui cuộc đời.

Ðiều đó, mới chính là con yêu thương anh ta bằng một tình yêu cao cả. Vả lại, cũng chính như vậy, con sẽ cảm nhận được sức dẫn dắt mãnh liệt hơn. Vậy con đừng nghĩ làm gì đến những cái xấu xa ganh tỵ nữa mà hãy nhớ đến bất cứ tình trạng tín ngưỡng nào hoặc là con hãy bày tỏ một tình thương trong trắng và một đức tin khiêm nhường. Con hãy khấn cầu đấng đại từ đại bi và thiên thể hộ mệnh của con. Lời cầu nguyện chân thành theo hình thức ấy sẽ là một sự dẫn dắt vững chắc đối với con. Con có thể được bảo đảm không vị thất vọng. Ðiều này rất là quan trọng. Nhờ khẩn cầu như thế, một lần nữa trí nhớ sẽ đến, sự nhận biết với sự giải thoát sẽ được thành tựu cho con.

Những ngày sắp tới đây, các vị cao tăng minh mẫn, các tăng ni nhân hòa cùng tất cả mọi người thân thuộc sẽ dốc nhiều tâm lực để trì chú, lễ tụng, nhắc nhở và dẫn dắt con. Trừ phi là con không muốn, mọi điều tốt đẹp sẽ đến với con bằng sự siêu thăng tịnh độ. Con sẽ được nhận lãnh tất cả những ơn phước thiêng liêng này. Lúc bấy giờ, con sẽ nhận ra ngay rằng lòng vị kỷ, tiếc nuối, tham sanh, tham lợi, vọng tưởng... Thảy đều là những sức cản ghê hồn làm trở ngại con đường tiến hóa của con.

Con có nghe ta nói không? Một tương lai vĩnh cửu đang đón đợi con ở trước mặt. Con hãy bằng lòng từ bỏ tất cả để yên ổn quay về. Tâm Giao là người bạn thương yêu của con chí cốt cũng chỉ có thể đóng góp vào sự nguyện cầu ráo riết trong việc dẫn lộ đi đến chỗ đại định cho con mà thôi. Nó không thể làm hơn bất cứ điều gì. Con nên đi ra ngoài nó! Con nên đi ra ngoài nó! Con nên đi ra ngoài nó, Tuyết Phương! Rồi hãy trở lại vị trí hiện hữu của con.

Bà cụ ngừng bặt lời thì thầm vào đúng lúc Tâm Giao cựa mình thức giấc. Nàng nhận biết ngay có mẹ ở bên mình. Nàng nhỏm dậy dáo dác nhìn quanh như có ý tìm kiếm một hình bóng người nào. Mẹ nàng nói trong hơi thở:

Bác cám ơn con! Tuyết Phương. Con đã nhận ra những lời ta vừa cùng con tâm sự. Ta mong rằng con sẽ trở về, trả lại sự bình yên cho người bạn gái con hằng thương mến!

Tâm Giao gục đầu vào lòng mẹ như đứa trẻ còn thơ:

- Mẹ! Mẹ đang nói chuyện với ai vậy?

Tránh cho con nỗi sợ sệt, bà cụ cầm lấy hai bàn tay lạnh giá của con:

- Không! Mẹ đang cầu nguyện như mọi khi thôi. Con cố ngủ tiếp đi cho khỏe.

Nàng hỏi mẹ trong khi nhìn sang chiếc đồng hồ điện tử để trên bàn bên cạnh:

- Mấy giờ rồi mẹ nhỉ?

- Khoảng ba bốn giờ sáng thôi con ạ! Con còn có thể ngủ thêm mấy giờ đồng hồ nữa.

Bà cụ điềm đạm nhìn kỹ lại nhân diện của con. Cụ lơ đãng mỉm cười trong khi Tâm Giao nói với mẹ:

- Con ngủ thêm chút nữa rồi sẽ sửa soạn đến nhà quàn với Tuyết Phương. Hôm nay mẹ có đến cầu kinh cho nó không mẹ?

- Có! Mẹ sẽ đến cùng với các Thầy thêm lời cầu nguyện cho Tuyết Phương. Nếu bận con cứ đi trước, mẹ có thể nhờ anh con đưa mẹ đi.

Bà cụ chợt ngưng lại. Bà tự hiểu bà vừa nói lỡ một lời. Ðúng ra bà nên cùng với Tâm Giao đến nơi tang chế, như vậy, có thể bà sẽ có lý do hiện diện bên cạnh Tâm Giao cả ngày, tránh cho nàng khỏi bị Tuyết Phương điều khiển đi "lang thang" giống như ngày hôm trước.

Cũng may khả năng siêu linh của bà cụ chỉ có thể đạt được điều mà bà ta đã "nhận" ra được linh hồn của Tuyết Phương tạm lưu ngụ trong thân xác của con gái. Nếu bà biết được tường tận mọi điều đã xảy ra ngay thanh niên bạch nhật giữa Ðoàn Hùng với Tâm Giao, có lẽ bà sẽ lo ngại và buồn phiền cùng cực. Cũng may, cụ không biết rõ việc này, ngoại trừ sự kiện duy nhất nhìn thấy người con gái trở về nhà với dáng điệu mệt mỏi tả tơi...

Cả ngày hôm đó và tiếp theo ngày sau, Tâm Giao đều có mặt thường xuyên tại nhà quàn trong những giờ diễn ra các nghi thức lễ tụng dành cho hương hồn của Tuyết Phương. Có lẽ, những buổi cầu kinh và nhiều tiếng đồng hồ liên tiếp, các vị cao tăng đức độ đã thành khẩn khấn nguyện và ủi an, linh hồn của Tuyết Phương đã thức tỉnh và lấy lại được sự yên bình như những người chết bình thường. Chính nhờ như vậy mà linh hồn của Tuyết Phương đã có cơ may giác ngộ, an phận trở về bên cạnh thân xác cũ của nàng để lãnh hội những ân phước thiêng liêng mang lại từ các buổi lễ tụng.

Cũng chính nhờ vậy mà hồn phách của Tuyết Phương đã tự nguyện lìa bỏ thân xác dương lực của Tâm Giao nên Tâm Giao đã hoàn toàn trở lại trạng thái bình thường để bình tâm tiếp nhận thông báo của viên quản lý motel về căn phòng mà nàng đã thuê không ấn định thời gian. Trong một hai ngày liền, họ không thấy hai người trở lại như đã dặn, bắt buộc họ phải tìm cách xác nhận qua số điện thoại mà Tâm Giao đã viết xuống trong khi làm thủ tục check-in.

Nhưng trước ngày lễ động quan một ngày thì Tâm Giao thoắt nhiên trở lại trạng thái bồng bềnh ngẩn ngơ mơ mơ tỉnh tỉnh như ngày nàng đã cùng với Ðoàn Hùng đi mướn motel để vui vầy ái ân. Hồn Tuyết Phương lại tái nhập trong thân xác của Tâm Giao, nàng lại cùng với Ðoàn Hùng tái diễn cảnh ái ân cuồng vội miệt mài đến nỗi không thể nào che dấu được toàn vẹn những dấu vết khác lạ qua các hành động nhân dáng của Tâm Giao khiến bà mẹ của Tâm Giao lo đứng lo ngồi. Bà cụ tiết lộ khẩn cấp sự việc này với các vị cao tăng chủ lễ với mục đích cứu vớt người con gái thân yêu. Công năng tu tập cao dày của vị cao tăng đức độ thừa đủ nhận rõ sự việc khác thường này cùng với các diễn tiến huyền bí khác, nên ông từ tốn trấn an người mẹ đang rất bối rối vì hoàn cảnh của con:

- Bà cụ an lòng! Với những công đức hồi hướng cùng với các lễ nghi cử hành liên tục và hoàn bị trong chu kỳ 49 ngày, hương hồn cô gái trẻ này chắc chắn sẽ gặt hái niềm siêu thăng tịnh độ. Cô ta sẽ nhận được niềm giải thoát vô biên và không có lý do để lưu luyến cõi trần. Tôi cho rằng thời gian còn lại quá cấp bách và cảm huống của cô ta cũng đang bị thức bách liên hồi cho nên cô ta "nhập" lại vào thân xác con bà chỉ là những vớt vát thường tình trước khi vĩnh viễn ra đi.

Quả nhiên gần 15 ngày sau tính từ lần đầu vong hồn của Tuyết Phương lưu trú trong thân xác Tâm Giao với những diễn biến ái ân thầm kín cùng một người ở trong vị thế bị thụ động là Ðoàn Hùng.

Hôm nay, vào giữa xế trưa của một ngày oi bức mà Tâm Giao, như những ngày vừa qua nàng đã nếm trải, nàng vẫn cảm thấy buốt lạnh vô cùng. Nàng đang lái xe trên một lộ trình quen thuộc để trở về nhà trong tâm trạng lơ lửng từng bị vong linh chiếm hữu trong hơn mười ngày qua, khiến Tâm Giao sinh hoạt trong trạng huống một nửa tâm trí của nàng, một nửa thần trí và thói quen của người bạn gái đã chết.

Bỗng hai tai của Tâm Giao nghe như có một tiếng nổ nhẹ nhưng thật rõ rật ở trong đầu giống như một tiếng bật phá của cái nút chai bị bịt kín lại rồi được kéo mạnh ra. Nàng sực tỉnh sau cơn đồng thiếp kéo dài nhiều ngày, cùng một lượt với tiếng nổ nhẹ vừa nói, nhãn lực của nàng bỗng sáng lên, tia nhìn bỗng trong trẻo khác thường trong khi toàn thân nàng rực lên trong một nhiệt độ oi nồng bên trong chiếc xe nàng đã vô tình lên kính kín mít mà không hề mở máy lạnh. Mồ hôi Tâm Giao rịn ra khắp người. Nàng có cảm giác như toàn thân nhẹ nhõm, không vướng víu luộm thuộm như mấy ngày vừa qua. Bỗng nhiên, nàng như vừa "ngộ" ra một điều gì mà cho đến giây phút này, nàng mới thật sự tỉnh táo để nhận biết và cảm xúc tường tận chúng đang ngấm ngầm diễn tiến trong thân thể của Tâm Giao.

Tâm Giao vừa cảm thấy thanh thoát nhẹ nhàng vừa như có cảm tưởng như có điều gì bất thường đang diễn tiến, đang tuần tự âm thầm xảy ra bên trong châu thân người con gái. Những cảm giác mà chưa bao giờ trong đời, nàng cảm thấy tương tự. Bất giác, Tâm Giao lắc đầu như cố xua tan những ý nghĩ thật xa lạ và kỳ quái mà nàng chưa thể tự giải thích.

Chỉ có một điều Tâm Giao cảm nhận một cách khá rõ ràng là nàng đột nhiên thoát khỏi hẳn tình trạng giá lạnh triền miên. Còn nữa, nàng thật sợ hãi mỗi khi nghĩ đế việc sẽ trở lại khu nghĩa trang, nơi đã an táng Julianne Tuyết Phương, người bạn gái lâu năm thân thiết của nàng, mặc dù lúc nào nàng vẫn một lòng thương xót Tuyết Phương một cách sâu sắc và khó quên được những kỷ niệm của hai người khi xưa.

Ít tháng sau tính từ ngày an táng Tuyết Phương thì cái bụng của Tâm Giao mỗi ngày một lớn dần và sẽ khó có cách gì để che dấu nếu không có một lần gặp lại, Ðoàn Hùng đã thố lộ cùng Tâm Giao:

- Kết quả đó do chính anh tạo ra, anh đoan quyết với em như vậy Tâm Giao à! Nhưng xin em hiểu và tha thứ cho anh vì không làm sao anh thoát ra khỏi những phút mê lầm trong thời gian Tuyết Phương đột nhiên hóa ra người thiên cổ. Anh thường bị mê hoặc và lẫn lộn khi ôm em trong tay rồi cùng em ân ái. Dường như có một sức mạnh ngấm ngầm nào cứ bảo với anh, đó chính là thân xác của Tuyết Phương và anh không có gì để ngờ vực, nên đã qua nhiều lần cùng em trao đổi những công việc chồng vợ. Anh biết em oán hận anh vô cùng. Anh thành khẩn xin em cho anh một cơ hội để chuộc lại mọi lỗi lầm. Chúng mình sẽ làm đám cưới, thai nhi em đang cưu mang trong bụng chính là giọt máu đích thực của hai chúng ta.

Ðám cưới giữa Tâm Giao và Ðoàn Hùng đã diễn ra trong không khí vui vẻ, thân ái bình thường với hầu hết những người thân thuộc của cả gia quyến của Tuyết Phương đến tham dự góp vui trong ngày hợp cẩn của chú rể Ðoàn Hùng với cô dâu Tâm Giao thật đẹp duyên cầm sắc.

Sau ngày đó, đôi vợ chồng trẻ với học vấn đều thành đạt và có địa vị vững vàng trên đất Mỹ. Họ tận hưởng những năm tháng vui tươi trong cuộc sống tràn trề hạnh phúc bên nhau. Ðứa con gái đầu lòng chào đời bình thường, khỏe mạnh, thật khôi ngô đĩnh ngộ và có một dung mạo phảng phất nét đẹp kiêu kỳ của Tuyết Phương lúc nàng còn sinh thời... SỢ CHƯA !! :D cheers

Về Đầu Trang Go down
Lưu bá ôn

Lưu bá ôn
Moderator
Moderator

Mức độ vi phạm An toàn
Bài gửi : 115
Ngày tham gia 20/12/2010
Thanked 6 Points 91
Đến từ Nơi có gió
[table align=center][td class=kpt]Tuyện ma ( hàng sưu tập nên cóa trùng lập) Medal10Tuyện ma ( hàng sưu tập nên cóa trùng lập) 23ce2714e43fTuyện ma ( hàng sưu tập nên cóa trùng lập) Jiqima10[/td][/table]

http://www.teamobi.com



Tuyện ma ( hàng sưu tập nên cóa trùng lập) Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: Tuyện ma ( hàng sưu tập nên cóa trùng lập)   Tuyện ma ( hàng sưu tập nên cóa trùng lập) I_icon_minitime22/05/11, 02:15 pm

cái bóng cười
Bob Andy và Peter Crentch đang về nhà. Hai bạn còn cách Rocky ba cây số, thì buộc phải bật đèn xe đạp lên. Vào mùa đông đêm xuống rất nhanh ở vùng núi nam Caliornie.

- Đáng lẽ, Peter nói, bọn mình phải lên đường về nhà sớm hơn.

-Ôi! Bob mỉm cười đáp. Mình không hối tiếc đã ở lại lâu hơn. Tắm thích quá!

Hai bạn vừa mới có một buổi chiều vui vẻ trên núi, tắm trong nước mát của dòng thác. Không có gì làm lu mờ sự thích thú của hai bạn, trừ việc Hanibal Jones, sếp của bộ ba thám tử,? không đi cùng được. Thật vậy,? hôm nay chú Titus cần Hanibal phải ở lại Thiên Đường Đồ Cổ để giúp việc.

Mệt nhừ nhưng vui sướng, hai cậu đạp xe dọc theo một bờ tường cao rào quanh một khu nhà, thì một tiếng lạ vang lên trong đêm:

-Cứu với!

Peter ngạc nhiên thắng gắt và dừng lại đột ngột. Bob va vào bạn.

-Úi! Lưu Trữ Nghiên Cứu càu nhàu.

-Cậu nghe không? Peter thì thầm.

Peter dựng xe đạp lên và ngạc nhiên nhìn bức tường chìm trong bóng tối.

-Mình có nghe, có thể có ai đó bị thương?

Khi đứng yên lắng tai nghe, hai bạn nghe như có tiếng chà vào tường phía bên kia.

Rồi tiếng kêu lại vang lên lần nữa:

-Cứu!

Lần này không thể lầm được nữa. Một kẻ vô danh đang yêu cầu được cứa giúp. Cách hai bạn không xa lắm, trong tường có cái cổng với sắt đầu nhọn như mũi lao.

Không do dự, Peter thả xe đạp ra, chạy đến cổng sắt. Bob lao theo sau. Đột nhiên Lưu Trữ Nghiên Cứu không nén nổi tiếng thốt lên pha lẫn sự ngạc nhiên và đau đớn:

-Úi da!

Một vật ném qua tường vừa mới trúng tay Bob... một vật cứng và nhỏ nảy trên đất trong bóng tối. Peter cúi xuống lượm lên:

- Đây! Mình tìm ra rồi!

Cả hai cùng xem vật trong tay Peter, đó là một pho tượngbé tí bằng kim loại sáng. Tượng hình một người đàn ông dáng vẻ lạ lùng, mỉm cười, ngồi xếp bằng.

-Cái gì vậy hả Peter?

- Đừng hỏi mình, chắc là cái gì đó để treo đâu đó. Trên đầu thằng người có cái khoen.

-Ai đã ném nó qua bức tường, Bob thì thầm, có thể...

Bob bị ngắt lời bởi những tiếng ồn ào không rõ phía sau tường rào. Có người đang bước nặng nề giữa bụi cây. Rồi tiếng nói vang lên:

-Nó đã vứt một cái gì đó ra ngoài, ra xem đi!

-Em sẽ tìm ngay thưa sếp, giọng nói thứ nhì đáp.

Một bàn tay vô hình bắt đầu mở cái cổng nặng nề. Peter và Bob nhanh nhẹn nhìn thấy có bụi cây gần đó liền đẩy xe đạp vào đó trốn.

Cổng mở ra với tiếng cót két. Một cái bóng hiện ra giữa hàng cây sau cổng. Hai thám tử nín thở, căng mắt nhìn qua lá bụi cây. Cái bóng tiến lại gần bụi cây, xa hơn, rồi tiến ra ngoài đường cái.

-Cậu có nhìn thấy đó là ai không? Bob thì thầm.

-Không! Trời tối quá!

-Bọn mình nên mang trả cái tượng nhỏ này không, dường như nó cũng quí giá đấy.

-Mình nghĩ...? nhìn kìa!

Một bóng đen vừa mới xuất hiện cách chỗ trốn của hai thám tử có hai bước. Hai cậu lặng người đi. Cái bóng cao trội hẳn lên, trông nó cao, hơi khoèo,gù nữa. Hai thám tử để ý đến cái mũi rất dài, hình mỏ chim, và cái đầu nhỏ, động đậy không giống người, như để nhìn khắp mọi phía.

Đột nhiên một tiếng cười quỉ quái vang lên trong bóng tối. Tiếng cười xuất phát từ cái bóng kì dị kia, gần sát bên hai thám tử. Peter và Bob hoảng sợ cảm thấy muốn bỏ chạy thật nhanh. Nhưng tiếng cười đã ngưng trong khi cái bóng đáng sợ hỏi bằng một giọng bình thường:

-Mày không tìm thấy cái gì hết phải không? Thôi kệ, bây giờ trời quá tối rồi!

Đạ đúng thưa sếp, người đàn ông đứng xa hơn một chút trên đường trả lời.

Cái bóng gù có tiếng cười kì quặc chờ cho người kia về tới chỗ mình. Rồi cả hai trở vào trong khu nhà, cái cổng cót két đóng lại phía sau lưng. Peter bà Bob vẫn nấp trong bụi rậm cho đến khi cổng đóng hẳn và tiếng bước chân của hai cái bóng kia đã xa dần.

-Cậu có thấy tên kia không? Bob hỏi nhỏ.Cái tên có cái đầu kì quặc ấy. Và tiếng cười nữa, tiếng cười khủng khiếp... là cái gì vậy?

-Mình không biết và mình không muốn biết chút nào. Peter đáp.

-Bọn mình hãy về nhanh và kể cho Hanibal nghe những gì đã thấy tối nay.

- Đúng, ý kiến hay!

Hai thám tử leo lên xe đạp và lại lao nhanh trên đường. Hai bạn chưa đi được đến khúc quẹo thứ nhất thì tiếng cười hoang dại lại vang lên phía sau lưng. Hai thám tử tiếp tục đạp kịch liệt và chỉ vững lòng đạp chậm lại khi nhìn thấy ánh đèn thành phố Rocky.
- Giống như vàng khối! Hanibal Jones tuyên bố.

Trông sếp của ba thám tử trẻ thật minh mẫn khi nghiên cứu pho tượng nhỏ bé.

- Có giá hả? Bob hỏi thăm.

- Chắc là có, Hanibal gật đầu. Không chỉ vì bằng vàng.

- Kìa Babal, Peter bắt bẻ. Có gì quí hơn vàng đâu?

Bức tượng nhỏ óng ánh giữa các ngón tay của Hanibal.

- Các cậu hãy xem, Hanibal nói, mức độ chạm trổ tinh vi của vật này.Chắc chắn là tác phẩm của một nghệ nhân tài giỏi. Xem đôi mắt nhỏ xíu này, cái đầu đội mũ lông vũ này. Có lẽ đây là cái bùa cổ, hình một người da đỏ. Mình đã từng thấy những cái giống như vậy trong các viện bảo tàng.

Ba thám tử trẻ đang tập họp trong chiếc xe lán cũ dùng làm bộ tham mưu.

Trong khi Peter và Bob kể cho xong cuộc phiêu lưu trên núi, Hanibal vẫn tiếp tục xem bức tượng nhỏ bằng vàng. Cuối cùng Hanibal thở dài:

- Vậy các cậu nghĩ chính người kêu cứu đã vứt bức tượng nhỏ này ra khỏi tường à? Và cũng theo các cậu, hai người đàn ông, mà các cậu nhìn thấy, đã tóm được kẻ đáng thương kia và đã ra ngoài để tìm lại pho tượng nhỏ?

- Đối với bọn mình thì quá hiển nhiên, Bob trả lời.

- Nhưng không nhất thiết tiếng kêu cứu và pho tượng nhỏ có liên quan với nhau. Các cậu khẳng định mà không hề có bằng chứng nào cả.

Peter phản đối:

- Kìa Babal!Đồng ý là một thám tử không được đưa ra kết luận vội vàng! Nhưng trong sự việc này,mọi chuyện hiển nhiên đập vào mắt.Bọn mình đã nghe tiếng kêu, pho tượng nhỏ đã bị vứt qua tường, rồi hai gã đàn ông kia đã ra ngoài để tìm lại pho tượng, và một tên gọi tên kia bằng sếp! Nghe rất giống bọn cướp.

- Có thể, nhưng một lần nữa không có mối liên quan gì giữa tiếng kêu và pho tượng nhỏ hết.

- Cậu nghĩ sao về cái bóng kì lạ? Bob hỏi.Mình chưa bao giờ thấy ai có vóc dáng và tiếng cười kì lạ như vậy.

- Này, các cậu có thể mô tả tiếng cười đó cho mình nghe không?

- Giống tiếng con nít cười, Peter nói.

- Không, giống tiếng phụ nữ cười hơn, Bob chỉnh.

- Hay giống tiếng của thằng khùng.

- Căng thẳng và như hoảng sợ.

- Hay thậm chí giống tiếng cười xấu xa của một người đàn ông.?

- Phải... hơi giống tiếng cười của một ông già đang sợ hãi.

- Rõ quá.- Hanibal thắc mắc nói. Tóm lại tiếng cười có thể là của bất kì ai. Không ai trong hai cậu có thể mô tả nổi tiếng cười đó. Dường như hai cậu nghe khác nhau nữa kìa. Đến mức mình tự hỏi không biết hai cậu có thật sự nghe tiếng kêu cứu nữa không.

- Cái đó thì có nghe chứ! Peter và Bob đồng thanh kêu lên.??

Nét mặt Hanibal tỏ ra hết sức thắc mắc.

- Theo như các cậu mô tả địa điểm, mình nghĩ các cậu ở ngay trước khu nhà Sandow.

- Tất nhiên! Bob kêu lên. Một khu nhà rộng lớn, đáng lẽ mình phải biết.

- Khu nhà chủ yếu gồm đất vùng núi, Hanibal nói thêm, nhưng xưa kia cha của bà Sandow nuôi rất nhiều gia súc.

- Bây giờ họ không còn gia súc nữa hả? Peter hỏi.

- Không còn, Bob trả lời. Mình nhớ là có đọc khá nhiều về khu này ở thư viện thành phố. Cha của bà Sandow là người cuối cùng làm cho khu nhà sinh lời. Khi ông chết con gái ông là người thừa kế duy nhất. Bà sống ẩn dật, không bao giờ gặp được bà.

Bob rất thích tìm tòi ở thư viện thành phố và luôn biết đủ thứ chuyện về đủ loại chủ đề. Thông tin của Bob luôn chính xác. Hanibal kết luận:

- Nghĩa là những gì các cậu đã nghe và thấy là khá bất thường, các cậu à. Những người đàn ông đó làm gì trong nhà bà Sandow và pho tượng nhỏ từ đâu ra?

- Hay là tượng nhỏ thuộc một lô đồ vật lấy cắp từ nhà bà Sandow? Peter gợi ý.

- Nhưng bà đâu có gì quí giá đâu, Bob nhận xét.

Hanibal, vẻ mặt băn khoăn, vẫn đang lật xuôi lật ngược pho tượng nhỏ trong taỵĐột nhiên mắt Hanibal sáng lên.

- Chuyện gì vậy sếp? Bob hỏi.

Hanibal vẫn đang xem xét ph tượng nhỏ bé. Các ngón tay táy máy phần đế tượng. Đột nhiên cậu thốt lên một tiếng kêu đắc thắng: phần dưới pho tượng nhỏ mở ra, một vật gì đó rơi xuống đất.

- Ngăn mật! Peter kêu lên.

Hanibal lượm mẩu giấy nhỏ xíu rớt ra từ pho tượng, mở nó ra và để lên bàn.

- Bức thông điệp hả? Bob kích động hỏi.

- Mình cũng không hiểu nữa, Hanibal cắn môi thú nhận.Đúng là có một cái gì đó viết trên giấy nhưng bằng một thứ tiếng mà mình không biết.

Bob và Peter cúi xuống nhìn mảnh giấy.

- Đúng vậy, Bob thất vọng thừa nhận. Không hiểu gì hết.

Đột nhiên Bob tròn mắt:

- Nhưng... nhưng, Bob cà lăm, cái này không viết bằng mực! Đó là máu!

- Cậu nói đúng, Hanibal nói. Đây là máu. Nói cách khác kẻ viết bức thông điệp này phải viết bằng cách không có bút, không có mực.

- Chắc là tù nhân, Bob nhận xét.

- Trừ phi một tên cướp muốn cắt đứt với băng của hắn.

- Ta có thể đưa ra rất nhiều giả thiết nên mình nghĩ đây là một vụ hết sức thích hợp với Ba thám tử trẻ. Việc đầu tiên cần làm là tìm một người có khả năng dịch cho ta bức thông điệp này.

- Tất nhiên rồi!Nhưng người nào?

- Thì... chúng ta quen một người biết đủ thứ tiếng trên thế giới và cũng quen đủ loại người có thể giúp chúng ta.

- bác Alfred Hitchcock! Peter la lên.

- Đúng, Hanibal xác nhận.Tối nay thì trễ quá rồi, nhưng sáng mai chúng ta sẽ đi gặp bác và cho bác xem bức thông điệp. ..

Về Đầu Trang Go down
Lưu bá ôn

Lưu bá ôn
Moderator
Moderator

Mức độ vi phạm An toàn
Bài gửi : 115
Ngày tham gia 20/12/2010
Thanked 6 Points 91
Đến từ Nơi có gió
[table align=center][td class=kpt]Tuyện ma ( hàng sưu tập nên cóa trùng lập) Medal10Tuyện ma ( hàng sưu tập nên cóa trùng lập) 23ce2714e43fTuyện ma ( hàng sưu tập nên cóa trùng lập) Jiqima10[/td][/table]

http://www.teamobi.com



Tuyện ma ( hàng sưu tập nên cóa trùng lập) Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: Tuyện ma ( hàng sưu tập nên cóa trùng lập)   Tuyện ma ( hàng sưu tập nên cóa trùng lập) I_icon_minitime22/05/11, 02:17 pm

người về từ đáy mộ
Lão Tư cố hả miệng ngáp một cách đau đớn:

- Mày đầu độc tao... Mày đầu độc tao, con quỉ cái!

Bà Tư gật đầu, đáp bằng một giọng thật lạnh lùng:

- Đúng, tôi đầu độc ông. Trước sau gì thì ông cũng chết, thầy y tá đã nói như vậy, chỉ còn là vấn đề thời gian. Có thể một vài tháng, có thể một vài năm, và ông hiểu rằng tôi không thể chịu đựng lâu hơn nữa. Mười lăm năm nhục nhằn! Mười lăm năm đầy cay đắng!

Lão Tư nghiến chặt hai hàm răng vì đau đớn nhưng cũng ráng gừ lên một tiếng chửi rủa như lão vẫn chửi rủa vợ lão mỗi ngày trong suốt mười lăm năm qua:

- Con đĩ chó khốn nạn! Trời sẽ phạt mày.

Bà Tư vẫn lạnh lùng:

- Đáng lẽ mình không nên lấy nhau. Tôi không hề yêu ông và ông cũng chẳng ưa tôi. Ông căm hận tôi vì việc ông không lấy được con Ba cháo lòng. Còn tôi, ông cũng biết rằng tôi chỉ muốn làm vợ anh Bảy thợ hồ. Chỉ vì mấy thửa ruộng của hai nhà sát bên nhau mà cha mẹ ông và cha mẹ tôi buộc tôi phải lấy ông và ông phải lấy tôi. Tôi biết đó là cả một cực hình cho ông cũng như cho tôi.

Lão Tư vừa lăn lộn vừa chửi rủa:

- Đồ con đĩ chó!

Bà Tư vẫn nói bằng một giọng đều đều:

- Tôi có ý định đầu độc ông từ khi ông mới ngã bệnh. Thầy y tá nói rằng ông có thể sống lây lất hàng năm khiến tôi không chịu nổi. Tôi không còn muốn bị ông đánh đập chửi rủa mỗi ngày nữa.

Lão Tư rên rỉ:

- Tao cầu mong cho lũ quỉ mặt xanh nanh vàng tra tấn mày dưới điạ ngục.

- Có thể... Nhưng dầu sao tôi cũng tìm được sự bình an trên cõi đời này trước đã. Sống với ông đâu có khác gì bị ác quỉ hành hạ tra tấn!

Lão Tư vặn mình đau đớn, hai bàn tay lão nắm chặt lại chịu đựng. Là một người cứng rắn và mạnh mẽ, lão cố thu hết tàn lực:

- Tao sẽ trở về từ đáy mộ... con quỉ cái...

Rồi lão ráng giơ một nắm tay về phía bà vợ:

- Tao sẽ chờ mày...

Kiệt lực, lão buông tay xuống, mồ hôi tháo ra như tắm, toàn thân run rẩy:

- Trời đất ơi! Đau quá! Như dao đâm vào ruột...

Đột nhiên bà Tư ngẩng đầu nghe ngóng. Có tiếng chuông xe đạp. Bà bước vội tới bên cửa sổ, nhìn ra ngoài lẩm bẩm:

- Sao thầy y tá tới sớm quá vậy hà?

Rồi bà bước tới bên giường,lượm tấm khăn lông nằm dưới chân giường cuộn thành một bó đè cứng vào mặt lão Tư. Ngộp thở, lão Tư cố vùng vẫy nhưng bà Tư đè nguyên người lên tấm khăn... Chân tay lão Tư giựt mạnh mấy cái rồi buông xuôi...

Biết lão đã tắt thở, bà Tư đứng lên thở phào nhẹ nhõm, ném cái khăn lông lên lưng ghế trước khi bước ra mở cửa.

Bà nói với thầy y tá vừa bước vào bằng một giọng lạnh lùng:

- Lão đi rồi sau khi bị bất tỉnh như mấy kỳ trước. Mấy nhỏ đi học nên tôi không biết làm sao kêu thầy. Nhưng dầu sao tôi cũng mừng khi lão không còn hành hạ tôi được nữa.

Thầy y tá lắc đầu thông cảm. ở ngôi làng này mọi người đều biết chuyện của nhau. Thầy đứng nhìn thi thể lão Tư một lát trước khi kéo cái mền phủ kín mặt lão rồi quay sang bà Tư:

- Ngồi nghỉ một chút đi bà Tư. Đừng lo nghĩ gì nhiều, để tôi cho ông Tám Tàng hay trước khi nói với thầy giáo cho con Hoa và thằng Đực về ngay bây giờ. Bà Tư có muốn kêu ai nữa không?

Bà Tư lắc đầu:

- Nhờ thầy nói ông Tám tới đem lão đi ngay dùm tôi. Bây giờ căn nhà này là của tôi. Lão đi khuất mắt tôi sớm phút nào hay phút nấy. Tôi không muốn nhìn mặt lão nữa.

Bà nói tiếp bằng một giọng đầy cay đắng:

- Suốt đời lão làm khổ tôi. Tôi thù ghét lão từ ngày phải về với lão. Bây giờ căn nhà này là của tôi. Tôi sẽ khóa chặt căn phòng của lão ngay khi ông Tám đem lão đi. Tôi không bao giờ muốn nhìn thấy bên trong căn phòng đó nữa. Chỉ toàn là những kỷ niệm đớn đau, những lời chửi rủa, hận thù. Tôi sẽ thiêu rụi căn phòng của lão nếu căn nhà này không bị ảnh hưởng gì.

Rồi bà ngồi xuống ghế ngước nhìn thầy y tá bằng đôi mắt lạnh lùng ráo hoảnh. Thầy nhìn bà Tư, nói bằng một giọng dịu dàng, thông cảm:

- Bà mệt mỏi quá rồi. Để tôi về lấy chai thuốc bổ tới cho bà.

- Tôi không cần thuốc bổ. Cái chết của lão là liều thuốc bổ tốt nhất đối với tôi... Thầy...

Thầy y tá gạt ngang:

- Thôi, không nên nói xấu người quá cố nữa. Ai cũng biết ông Tư đối xử với bà ra sao rồi. Để tôi đi kêu ông Tám.

Chưa đầy nửa tiếng sau, ông Tám Tàng và một thanh niên phụ việc đẩy xe tới. Bà Tư đứng ngay cửa phòng chờ cho hai người vừa khiêng lão Tư ra là bà khóa cửa lại, bỏ chìa khoá vào túi áo:

- Tôi thề sẽ không bao giờ đặt chân vào căn phòng này cho tới khi tắt thở.

Hai người đàn ông lắc đầu thông cảm. Họ hiểu rõ cuộc sống khốn khổ nhục nhằn của bà bên ông Tư từ nhiều năm qua.

Những năm kế tiếp, bà Tư ra đồng làm việc cùng các lực điền, và dành dụm thêm được khá nhiều vào cái vốn đã đồ sộ của bà. Bà vẫn lạnh lùng, không hề hở môi và không hề có bạn, như lão Tư không hề có bạn.

Rồi hai đứa con bà lớn lên. Con Hoa lập gia đình rồi theo chồng về làng bên. Bà Tư không nói một lời. Thằng Đực lớn lên ra đồng làm việc phụ mẹ khiến bà giảm được một gánh nặng. Rồi thằng Đực lấy vợ và đem cô dâu mới về ở chung với bà Tư. Rồi lũ con nít ra đời, sáu đứa cả thẩy. Nếu những tiếng cười vô tư của bầy trẻ có khiến tâm hồn bà nội chúng mềm đi một chút, bà không hề để lộ ra ngoài.

Suốt những tháng năm dài đó, một cái phòng, được gọi là phòng của nội, vẫn luôn luôn được khóa chặt. Cả gia đình không một ai nhắc nhở tới. Lũ trẻ biết có một cái gì - mà chúng cho là rất kinh khủng - ở bên trong nên mỗi lúc phải đi ngang phòng, chúng đi thật lẹ, và khi bóng tối bao phủ căn nhà, ánh đèn dầu lung linh tạo nên những hình nhân lắc lư rung động trên tường, chúng không bao giờ dám bước tới gần căn phòng của nội. Dĩ nhiên đầu óc trẻ thơ của chúng tưởng tượng thật nhiều.

Rồi một năm châu chấu phá hoại mùa màng. Năm sau trời hạn hán khiến giá thóc gia tăng trong khi lương bổng bị cắt giảm. Nhiều chủ điền cho thợ nghỉ việc.

Gia đình Hoa là một trong những nạn nhân đầu tiên. Mùa màng thất bát, chồng đau ốm rồi một đứa con ra chào đời! Vợ chồng Hoa bồng con về xin bà Tư cho ở chung. Bà Tư vẫn lạnh lùng như thường lệ, nhường cho vợ chồng Hoa một phòng.

Rồi tới phiên anh rể của Đực bị chủ điền cho nghỉ việc. Không công ăn việc làm, không tiền trả tiền mướn, anh ta cầu cứu vợ Đực. Nàng dâu bèn thưa chuyện với mẹ chồng.

Bà Tư, lúc này đã già, nói với con dâu bằng một giọng cương quyết trong bữa ăn chiều:

- Thêm bốn miệng ăn nữa cũng chẳng sao. Cho tụi nó tới đây. Nhưng... không biết rồi tụi nó ngủ ở đâu?

Hoa liếc nhìn Đực trước khi ngập ngừng nói lên cái ý nghĩ của tất cả mọi người:

- Phòng của nội. Mình có nên mở cửa phòng cho thoáng khí trước khi cho họ dọn vào không... mẹ?

Bầu không khí đột nhiên trở nên yên lặng nặng nề. Bà Tư liếc nhìn con gái trước khi lần lượt nhìn vào mặt từng người, gằn giọng:

- Mẹ đã thề không bước chân vào phòng đó cho tới ngày nhắm mắt.

Hoa thu hết can đảm:

- Nhưng mẹ đâu có bước vào đó làm gì. Nhà mình chật quá đâu còn chỗ nào khác nữa.

Bà Tư đặt đũa xuống bàn nói thật chậm rãi:

- Nếu có ai ngủ trong phòng đó, người đó phải là mẹ. Mẹ đã ở với cha tụi bay mười lăm năm trời, mười lăm năm đầy đắng cay thù hận. Cha tụi bay ghét mẹ hơn mẹ ghét ổng. Căn phòng đó đầy những sự thù ghét và sau mấy chục năm trời đóng kín, những sự thù ghét đó hiện đang sôi sục chỉ chờ cửa mở là tràn ra phủ ngập căn nhà này. Nhưng không sao, mẹ sẽ dọn vào đó.

Hoa nói bằng một giọng đầy hối hận:

- Phải chi con đừng đưa ra đề nghị đó. Con biết là có một cái gì giữa cha và mẹ nằm trong đó, nhưng con không biết...

Bà Tư ngắt lời con gái:

- Một cái gì mà con nói đó chính là sự thù ghét giữa mẹ và ổng. Nhưng không sao, mẹ đã già rồi, hơn bẩy mươi rồi. Chắc mẹ cũng chẳng còn sống được bao lâu nữa...

Bà ngưng lại, đôi mắt già mỏi mệt nhìn thật xa xôi:

- Có thể đây là sự tiền định. Ổng nói rằng ổng sẽ chờ mẹ... Có thể... Ai biết!

Rồi bà đứng lên:

- Mẹ sẽ mở cửa phòng vào sáng ngày mai.

Dứt lời, bà mím chặt đôi môi, bước lên cầu thang về phòng ngủ trên lầu.

Vào phòng, bà Tư đóng cửa lại, ngồi yên lặng trên cái ghế nhỏ bên giường, đôi mắt mệt mỏi nhìn vào hư không trong khi cuốn phim dĩ vãng hiện ra thật rõ. Bây giờ, bà đang bị thúc giục mạnh mẽ bởi một ước muốn mà bà vẫn chôn chặt trong lòng từ gần một nửa thế kỷ, ước muốn của tất cả những kẻ sát nhân muốn nhìn lại khung cảnh phạm trường.

Ước muốn này đã tới với bà hàng ngàn lần trước đó nhưng lần nào bà cũng nén lòng được. Bây giờ, chỉ còn có mấy tiếng đồng hồ nữa căn phòng sẽ được mở ra, ước muốn lại trở về, mãnh liệt hơn bao giờ hết. Căn phòng đóng kín đang réo gọi bà. Trong óc bà, một tiếng nói vô cùng mạnh mẽ vang lên "Bây giờ! Bây giờ!". Tiếng nói này rất quen thuộc đối với bà vì đó là tiếng nói của chính ông Tư, người bà thù ghét, người bà đã giết chết!

Bà lặng lẽ đứng dậy, bước tới tủ áo, ngồi xuống mò dưới đáy tủ lấy cái chìa khóa mà bà đã giấu kín hàng mấy chục năm trời. Rồi bà trở lại ngồi trên ghế lắng nghe những tiếng chân lần lượt về phòng. Một lúc sau, căn nhà tối tăm đã hoàn toàn yên tĩnh.

Bà Tư đứng dậy hé cửa nhìn ra dẫy hành lang. Tất cả đều đã ngủ yên. Bà bèn trở vào phòng cầm cây đèn dầu, mở cửa thật nhẹ rồi rón rén bước xuống cầu thang.

Ngoài trời không khí bỗng trở nên nặng nề dường như muốn bão. Bà nghe tiếng gió rít qua những cành cây. Có một cái gì tương tự như tiếng gió than van ngoài đêm tối? Bà Tư ngưng lại, nghiêng tai lắng nghe và đột nhiên ký ức trở về thật rõ. Bà lẩm bẩm:

- Giống như đêm trước khi lão chết.

Tim bà đập mạnh hơn khi đứng trước cánh cửa đen ngòm, lạnh lùng của căn phòng chứa đầy thù hận. Sau một thoáng ngập ngừng, bà chuyển cây đèn sang tay trái, tay mặt lấy cái chìa khóa đút vào ổ khóa... Bà vặn nhẹ... Ổ khóa không chuyển động... Bà vặn mạnh hơn... Cạch! Ổ khoá bật ra. Bà đứng yên một lát, bàn tay đặt trên nắm cửa. Tự nhiên bà run lên vì lý do gì không rõ. Bà lẩm bẩm:

- Lão đã nói là lão sẽ trở về từ đáy mộ... Lão sẽ chờ...

Bà vặn nắm cửa, đẩy mạnh. Cái bản lề cũ kỹ rít lên phản đối trước khi cánh cửa bung ra... Một làn sóng hận thù từ trong phòng tràn ra phủ kín người bà.

Bà chậm chạp bước vào, đôi môi mím chặt. Giơ cao ngọn đèn dầu, bà quan sát mọi vật trong phòng. Đó là cái giường với tấm khăn trải giường nhăn nheo, nơi ông Tư thở hơi cuối cùng - hay không thể thở hơi cuối cùng? Đó là cái gối mà ông Tư gối đầu trước khi nhắm mắt. Mọi vật không hề thay đổi.

Bà Tư thoáng nhớ rằng cả thầy y tá lẫn ông Tám Tàng, những người cuối cùng đặt chân vào căn phòng này đều đã ra người thiên cổ. Kế bên đầu giường là một cái bàn nhỏ nơi vẫn còn cái ly mà bà pha thuốc độc cho ông Tư.

Bà lẩm bẩm:

- Lão đã nói là lão sẽ chờ...

Căn phòng thật ẩm thấp và bụi bặm. Bà Tư khép cửa lại, đặt ngọn đèn dầu lên cái bàn nhỏ bên cạnh cái ly rồi bước tới bên cửa sổ, mở toang cánh cửa. Một ngọn gió từ bên ngoài lùa vào, rít lên...

Ngọn đèn chợt lung linh vì gió tạo nên những bóng đen quái đản nhảy múa trên tường. Trên lưng ghế, chiếc khăn lông mà bà dùng đè cho ông Tư chết ngộp đã trở thành vàng khè, tuy bà vẫn nhìn thấy thật rõ một đốm đen ở chính giữa, đốm đen mà bà biết là những giọt nước rãi cuối cùng của ông Tư.

Bà bước tới giữa phòng, đôi mắt vẫn không rời khỏi đốm đen trên chiếc khăn lông. Rồi bà lập đi lập lại:

- Lão đã nói là lão sẽ trở về từ đáy mộ... Lão sẽ chờ...

Đột nhiên một cơn gió mạnh thổi ào qua khung cửa sổ. Ngọn đèn chao lên trước khi tắt ngấm.

Bóng tối bất ngờ khiến bà Tư hoảng hốt. Lần đầu tiên trong đời bà biết sợ! Bà liếc nhìn về phía cái giường, và chợt nhận thấy dường như có một người đang nằm, mặt quay về phía bà đưa tay vẫy vẫy. Bà run rẩy bước lui trước khi té ngồi xuống ghế. Một cơn gió mạnh thổi chiếc khăn lông bung lên chùm kín mặt bà Tư. Bà hoảng hốt giẫy giụa trong bóng tối và cảm thấy chiếc khăn lông như một con bạch tuộc với những cái vòi gớm ghiếc đang xiết chặt quanh cổ bà. Bà đưa hai tay lên cố kéo mạnh chiếc khăn lông ra trong khi bên tai bà, tiếng ông Tư vang lên mồn một: "Tao sẽ trở về từ đáy mộ... Tao sẽ chờ mày..." Sáng sớm hôm sau, người ta thấy bà Tư nằm chết trong căn "phòng của nội". Quanh cổ bà là chiếc khăn lông vàng khè, chiếc khăn mà bà dùng hạ sát ông Tư.


Về Đầu Trang Go down
Lưu bá ôn

Lưu bá ôn
Moderator
Moderator

Mức độ vi phạm An toàn
Bài gửi : 115
Ngày tham gia 20/12/2010
Thanked 6 Points 91
Đến từ Nơi có gió
[table align=center][td class=kpt]Tuyện ma ( hàng sưu tập nên cóa trùng lập) Medal10Tuyện ma ( hàng sưu tập nên cóa trùng lập) 23ce2714e43fTuyện ma ( hàng sưu tập nên cóa trùng lập) Jiqima10[/td][/table]

http://www.teamobi.com



Tuyện ma ( hàng sưu tập nên cóa trùng lập) Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: Tuyện ma ( hàng sưu tập nên cóa trùng lập)   Tuyện ma ( hàng sưu tập nên cóa trùng lập) I_icon_minitime22/05/11, 02:18 pm

hồn ma trong biệt thự
Tân, một người bạn học cũ của Khôi, mời Khôi tới toà biệt thự tráng lệ của Tân tại Đà Lạt nghỉ ngơi trong dịp cuối tuần. Tại đây, Khôi gặp một số bè bạn của Tân và hình như có một cái gì rất bất thường đang xẩy ra trong ngôi biệt thự khi mọi người thảo luận về hồn ma của một nữ tu.

Trong bữa ăn chiều, Khôi thấy mọi người đặc biệt theo dõi chàng và nói về chàng, hình như cho rằng chàng là đối tượng của một cái gì bí mật.

Và những gì xẩy ra sau đó theo lời kể lại của Khôi....

... Tới mười một giờ thì tất cả khách khứa của Tân đều về phòng hết, chỉ còn lại hai vợ chồng Tân và tôi ngồi trong phòng khách. Vợ Tân nói chuyện về mấy người hàng xóm trước khi che miệng ngáp dài và xin phép về phòng trước. Rõ rệt nàng cảm thấy hài lòng khi rời khỏi phòng khách.

Không hiểu tại sao tôi có ý nghĩ rằng hình như mọi việc tại đây không được bình thường và chợt cảm thấy hối hận khi đã bỏ bao nhiêu công việc tại Sài Gòn, lên đây theo lời mời của vợ chồng Tân để không làm gì hết!

Vợ Tân đi rồi, Tân không nói nhiều lắm mà dường như chỉ cố tìm cách nói về việc căn biệt thự của anh bị ma ám. Bắt mạch được việc này, tôi hỏi ngay:

- Có phải ông muốn nói rằng căn biệt thự của ông có ma phải không?

Vừa dứt lời, tôi nhận thấy ngay một nét kinh hoàng thoáng hiện trên mặt người bạn cũ. Tôi bèn bảo Tân:

- Thôi được! Ông không muốn nói thì thôi, tôi đi ngủ để sáng mai còn dậy sớm.

Không nói một lời, Tân đứng dậy bước lên lầu. Tôi đi theo anh.

Đi hết dẫy hành lang tới trước cửa phòng ngủ của tôi, Tân dừng lại, hỏi tôi bằng một giọng run run:

- Nếu gặp ma ông có dám nói chuyện với nó như ông từng tuyên bố trong bữa ăn chiều hay không?

Trong bữa ăn chiều, khi thảo luận về hồn ma của một nữ tu, một người bạn của Tân hỏi tôi:

- Nghe Tân nói rằng ông là người cứng bóng vía, không tin những chuyện ma quỉ. Nhưng... nếu gặp ma, ông có dám nói chuyện với nó hay không?

Tôi mỉm cười từ tốn đáp lời người bạn mới:

- Nếu đã không có ma thì ma ở đâu cho tôi gặp! Còn chuyện gặp gỡ chuyện trò thì tôi sẵn sàng trò chuyện với bất cứ ai.

Bây giờ nghe câu hỏi của Tân, tôi không trả lời. Tân đứng im khoảng một phút trước khi chúc tôi "bonne nuit" rồi quay đi. Khi tới cửa phòng ngủ của anh, Tân quay lại nhìn tôi:

- Nếu cần gì, ông cứ gọi tôi.

Rồi Tân đóng cửa.

Tôi bước vào phòng, thay đồ ngủ, bật ngọn đèn nhỏ ở đầu giường, đọc một hai tờ báo. Chưa đầy nửa tiếng mắt tôi đã díu lại, tôi tắt đèn và ngủ ngay lập tức.

Khoảng nửa đêm tôi thức giấc. Bên ngoài trời lặng gió. Bên trong căn biệt thự nguy nga của Tân cũng im lìm.

Đột nhiên một tiếng cú gào lên khiến tôi rợn tóc gáy. Tôi không ngủ được nữa và quyết định đọc báo cho tới khi gục.

Tôi mò tìm quả nắm ở đầu giường và nhấn nút. Áng sáng đột ngột tỏa ra khiến tôi chói mắt. Tôi cầm tờ báo lên toan đọc, nhưng không hiểu tại sao tôi lại liếc nhìn xuống phía chân giường.

Tôi không thể nào tả lại được cho bạn nghe những gì xẩy ra cũng như không thể diễn tả được những gì tôi cảm thấy lúc đó. Tôi chỉ nhớ rằng tim tôi như ngưng đập, cổ tôi khô cứng, và bị thúc đẩy bởi sự kinh hoàng, tôi ngồi bật dậy, co rút ở đầu giường.

Có lẽ hành động bất chợt đó khiến tim tôi đập lại và mồ hôi của tôi vã ra như tắm. Tôi không phải là người tin tưởng ở bất kỳ tôn giáo nào và tôi không bao giờ tin là có ma. Nhưng tôi còn nhớ rõ trong giây phút đó, định kiến của tôi hầu như thay đổi hoàn toàn, vì ở phía chân giường, một hình người quấn những mảnh vải liệm tả tơi trắng xóa từ đầu đến chân đang đứng nhìn chòng chọc vào mặt tôi. Cái đầu, chỉ còn cái sọ với hai lỗ mắt đen ngòm, sâu hoắm, đang nhìn thẳng vào mặt tôi. Ngoại trừ hai bàn tay xương xẩu đang chờn vờn, có vẻ như muốn chụp lấy tôi, cái sọ người và toàn thân hồn ma hoàn toàn bất động.

Tôi nhìn thẳng vào đôi mắt của cái sọ người và đôi mắt sâu hoắm cũng trừng trừng nhìn tôi, hai hàm răng trắng nhởn nhe ra mà tôi không biết là cười hay dọa.

Tôi vẫn cầm quả nắm trong tay. Ý tưởng tắt đèn vụt đến nhưng tôi không dám, sợ trong bóng tối lỡ hồn ma nhào tới vuốt nhẹ vào mặt tôi một cái thì chắc là tôi chết ngay tại chỗ quá. Quá căng thẳng tôi nhắm mắt lại, nhưng lai vội vã mở ra ngay.

Hồn ma vẫn ở đó. Tim tôi như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực và mồ hôi khiến tôi run lên vì lạnh. Đầu óc tôi hoàn toàn tê liệt trong hai mươi giây hoặc hai mươi phút, tôi không biết.

Đột nhiên tôi nhớ tới cảnh các bạn bè của Tân nói về chuyện hồn ma người nữ tu và những đôi mắt nhìn tôi xoi mói. Tôi cũng nhớ câu nói của Tân "nếu gặp ma ông có dám nói chuyện với nó như ông từng tuyên bố trong bữa ăn chiều hay không?". Đầu óc tôi chợt loé lên một tia sáng: "Tụi nó dám dàn cảnh phá mình lắm à!". Chỉ nghĩ tới đó, mặt tôi chợt nóng bừng, tim tôi đập huỳnh hụÿch, không phải vì sợ mà vì giận. Hừ! Nếu tụi nó muốn chọc phá tôi, tôi phải cho bọn chúng một bài học mới được!".

Vừa nghĩ xong, tôi lao vụt về phía chân giường, thẳng tay đấm thật mạnh vào "hồn ma". Cú đấm của tôi khiến bộ xương bật ngửa ra đất và tay tôi, không hiểu đấm trúng vào chỗ nào, máu chảy đầm đìa.

Chỗ tay bị cắt khiến tôi giận điên lên, phóng xuống giường, đứng nhìn bộ xương nằm bất động trên mặt đất. Rõ rệt đây là một trò bịp, có thể đã được dàn cảnh và "trình diễn" nhiều lần để Tân và lũ bạn có dịp giải trí hoặc đánh cá với nhau về phản ứng của các "nạn nhân" khi đối diện với hồn ma do chúng dựng lên.

Cơn giận khiến tôi không còn suy nghĩ gì hơn được nữa, Tôi cúi xuống chụp lấy tấm vải liệm giựt mạnh rồi xé tan xé nát khiến bụi bay mù mịt. Rồi tôi giở cái sọ lên giộng mạnh xuống sàn nhà trước khi giựt cái sọ bị nứt nẻ ra khỏi bộ xương, đập mạnh xuống đất mấy cái nữa khiến cái sọ bể thành nhiều mảnh. Chưa đã giận, tôi lượm hai cái xương cánh tay lên phang mạnh vào thành giường khiến chúng gẫy đôi. Liệng mấy khúc xương vụn vào một góc nhà, tôi tiếp tục thanh toán hai cái xương ống quyển. Những cái xương sườn bị tôi lượm từng cái lên, kéo ngăn bàn ra đút vào một nửa, khép ngăn bàn lại và... rắc rắc... Càng "làm việc" tôi càng hăng say và chẳng bao lâu cuộc "tàn phá" của tôi đã hoàn tất. Bây giờ trong phòng ngổn ngang những mảnh xương vụn, những khúc xương gẫy và một màn bụi mịt mù.

Lượm một mảnh xương sọ nằm sát chân lên, mảnh xương má bên trái, tôi xô cửa bước ra, huỳnh hụych tiến thẳng tới phòng ngủ của Tân. Tôi còn nhớ rõ như mới ngày hôm qua những giọt mồ hôi của tôi thi nhau rơi lã chã trên mặt hành lang.

Tới trước cửa phòng Tân tôi ngưng lại, giơ chân đá thật mạnh khiến cánh cửa bật tung ra.

Đèn trong phòng vẫn bật sáng tự lúc nào và tôi thấy Tân đang ngồi trên giường co rúm cả người lại, có lẽ vì kinh hoàng. Thấy tôi cầm miếng xương bước vào với vẻ giận dữ, mặt mày Tân tái ngắt, người anh run lẩy bẩy.

Tôi bắt đầu lên tiếng. Tôi không nhớ lúc đó tôi nói những gì mà chỉ biết đại khái là những lời giận dữ, sỉ vả Tân vì cái trò ma quái rẻ tiền của anh, vì việc dàn cảnh để biến tôi thành một trò hề. Tôi không biết tôi đã nói trong bao lâu mà chỉ nhớ rằng lúc đó tôi chợt cảm thấy phục tài hùng biện của chính mình.

Với bàn tay máu còn đang nhỏ giọt, với mái tóc đẫm mồ hôi phủ xuống khuôn mặt giận dữ đến cực độ, lúc đó coi tôi chắc không giống ai. Trong khi đó, Tân thu mình ở đầu giường, có lẽ giống như tôi khi vừa nhìn thấy "hồn ma". Anh ngồi run rẩy không nói được một lời tuy một hai lần tôi thấy anh liếm môi như toan lên tiếng. Hình như Tân đang bận suy nghĩ cái gì vì hai tay anh đưa lên đưa xuống, đôi môi anh thỉnh thoảng lại mấp máy nhưng không một âm thanh nào thoát ra.

Đột nhiên có tiếng chân chạy huỳnh hụych bên ngoài hành lang, rồi vợ Tân lao vào, mặt mày tái ngắt, run lẩy bẩy:

- Có chuyện gì đó? Trời ơi! Chắc nó lại hiện lên nữa phải không?

Thấy Tân đang ngồi co rúm, run rẩy trên đầu giường, nàng chạy tới ngồi sát bên chồng và cả hai cùng nhìn tôi chờ đợi.

Tôi cho nàng biết những gì xẩy ra trong phòng ngủ của tôi. Tôi nói rằng tôi đã làm hỏng việc dàn cảnh trò ma quái láo lếu của họ để biến tôi thành trò cười...

Trong khi tôi nói, Tân có vẻ ngơ ngác, làm như không hiểu tôi đang nói gì. Thấy thế, tôi bèn gằn giọng:

- Tôi đã đập nát món đồ chơi quái gở của ông bà thành hàng trăm mảnh rồi! Về Sài Gòn tôi sẽ cho tất cả bạn bè hay cái trò chơi hèn hạ này.

Rồi tôi ném miếng xương trên tay xuống sát cái chân giường gần chỗ hai vợ chồng Tân đang ngồi:

- Đó, hãy giữ lại món quà kỷ niệm trò chơi đốn mạt của ông bà đi!

Tân nhìn thấy mảnh xương, và trong một thoáng, anh khiến tôi sợ hãi. Anh la hét thất thanh như con heo bị thọc huyết. Anh la hét, la hét tới độ vợ anh, có lẽ vừa sợ hãi vừa kinh ngạc như tôi, ôm lấy anh vỗ về như vỗ về một đứa trẻ.

Rồi Tân xô vợ ra, bước xuống đất, vừa la hét vừa ngồi thụp xuống, run rẩy lượm mảnh xương dính đầy máu lên.

Khi anh đứng lên, tình hình chợt biến đổi, mở đầu cho sự hãi hùng thực sự đêm hôm đó.

Cầm mảnh xương trong tay, Tân đột nhiên nín bặt, có vẻ như đang lắng nghe một cái gì. Rồi anh lẩm bẩm "tới giờ rồi, tới giờ rồi..." trước khi té xuống, đập đầu vào cạnh giường chảy máu. Mảnh xương trong tay anh văng vào một góc phòng.

Không suy nghĩ, tôi bước tới nâng Tân dậy. Mặt mũi anh bơ phờ, hốc hác và đầy máu. Tuy nhiên anh vẫn lẩm bẩm: "Nghe kìa... nghe kìa...". Vợ Tân và tôi nhìn nhau và lắng tai nghe.

Khoảng mười giây sau, tôi nghĩ rằng tôi nghe thấy một cái gì. Tôi không chắc lắm nhưng tôi không thể lầm được. Hình như có tiếng chân di chuyển thật êm, thật nhẹ ngoài hành lang. Rồi những bước chân nghe rõ hơn trên sàn gỗ, đang tiến về phía chúng tôi.

Tân bước tới chỗ vợ đang ngồi run rẩy trên giường mặt mày tái ngắt, kéo mặt vợ úp vào vai anh. Rồi Tân tắt đèn, kéo vợ xuống và cả hai nằm úp mặt lên một cái gối trên giường như cố tránh né hoặc không muốn nhìn thấy một cái gì.

Bây giờ chỉ còn lại mình tôi đối diện với cánh cửa mở toang và tiếng chân mỗi lúc một gần. Tôi đưa tay vỗ vai vợ Tân để tìm đồng minh nhưng người đàn bà không phản ứng. Sự sợ hãi, sự hèn nhát của họ có lẽ đã kéo tôi về phe với họ. Hai chân tôi tự nhiên khụyu xuống và tôi thấy mình cũng úp mặt xuống giường.

Cả ba chúng tôi nằm yên hầu như nín thở, lắng nghe.

Bây giờ tiếng chân đã dừng lại ngay trước cửa phòng. Tôi cố gắng ngước đầu lên nhưng thần kinh tôi hình như tê liệt khiến tôi không còn điều khiển nổi một phần thân thể của mình nữa!

Rồi chúng tôi nghe như có tiếng áo quần xào xạc, tiếng thở xì xì và biết rõ "nó" đã bước vào phòng. Tôi cố gắng ngóc đầu lên nhưng hình như bị một sức mạnh vô hình đè xuống. Tôi thầm sỉ vả sự hèn nhát của mình trong khi tai vẫn lắng nghe tiếng "nó" di chuyển trong phòng. Rồi những bước chân dừng lại ở góc phòng nơi có mảnh xương sọ mà Tân vừa đánh rơi.

Rồi tôi nghe thấy tiếng bước chân hòa lẫn những tiếng loạt xoạt tiến về phía cửa phòng, bước ra ngoài và từ từ đi xa.

Trong một phút sự can đảm đột nhiên trở lại, tôi đứng bật dậy lao mình ra cửa nhìn theo về cuối hành lang, nơi tôi nghĩ rằng tôi nhìn thấy một cái gì mờ nhạt mỗi lúc một xa. Rồi chỉ một giây sau, tất cả hoàn toàn trống vắng!

Tôi thẫn thờ quay vào phòng nói với Tân:

- Ông bật đèn lên đi.

Ánh đèn vừa bật sáng, tôi nhận thấy ngay mảnh xương ở góc phòng đã biến mất và vợ Tân đang bất tỉnh. Tân hoàn toàn như kẻ mất hồn và phải mất tới gần mười phút tôi mới khiến vợ Tân tỉnh lại.

Trong khi Tân lẩm bẩm, mà tôi không hiểu anh muốn nói gì hoặc đang cầu nguyện, tôi chỉ nghe được một câu đáng nhớ khi Tân nói với tôi bằng giọng của kẻ mơ ngủ "Ông không nói chuyện với cô ta phải không?".

Sau đó, ba chúng tôi ngồi bên nhau trên giường cho tới sáng. Thực ra vợ Tân đã ngủ gục sau một hai tiếng đồng hồ. Trong giấc ngủ này chắc chắn nàng chỉ nằm mơ toàn ác mộng nên thỉnh thoảng lại run rẩy, giẫy giụa và la ú ớ khiến tôi phải đánh thức nàng dậy mấy lần. Tân thì hoàn toàn không nhờ cậy được gì khi anh ngồi yên lặng như một pho tượng không hồn, tuy có đôi ba lần anh nói với anh những gì tôi không nghe rõ.

Trong đời tôi, chưa bao giờ đêm dài đến thế! Thành thực mà nói, cứ mỗi phút trôi qua tôi lại cảm thấy thêm khổ sở nhưng không dám làm gì khác hơn là tiếp tục ngồi bó gối trên giường.

Hai biến cố khủng khiếp trong cùng một đêm - hồn ma ngồi dưới chân giường và những tiếng chân vô hình tiến vào phòng lượm mảnh xương rơi - khiến quan điểm vô thần của tôi hầu như hoàn toàn xụp đổ.

Trong khi ngồi co rúm trên giường, tôi không biết làm gì khác hơn là lấy khăn tay quấn chặt chỗ máu chảy.

Những tiếng gà gáy đầu tiên vọng lại từ phía xa xa chẳng khác gì những liều thuốc hồi sinh đối với chúng tôi. Và khi những tiếng chim ríu rít trên cành hòa lẫn với giữa những vạt sáng đầu tiên trong ngày, chúng tôi biết ngay sẽ phải làm gì.

Tuy nhiên cả ba chúng tôi vẫn ngồi bất động cho tới khi bác quản gia già bước vào. Tân lên tiếng với giọng khàn khàn mệt mỏi:

- Bác Tư, nói bà bếp chuẩn bị điểm tâm. Sáng nay tôi muốn ăn ở nhà.

Bác Tư là quản gia trung thành của vợ chồng Tân và chắc chắn bác sẽ không hở môi với bất cứ ai về cảnh tượng lạ lùng mà bác nhìn thấy.

Bác Tư đi rồi nhưng sự xuất hiện của bác khiến chúng tôi sực tỉnh. Tôi nói với Tân là tôi phải về phòng.

Tuy nói như vậy nhưng thực ra tôi chỉ muốn bước ra phòng khách ngồi chờ tới khi trời sáng hẳn chứ không đủ can đảm trở về phòng ngủ dù rất muốn biết bộ xương bị tôi đập nát có còn ở đó hay không, vì tôi mường tượng một sự liên hệ nào đó giữa bộ xương bị tôi đập nát và những bước chân vô hình trong phòng ngủ của Tân.

Tưởng tôi nói thật, Tân có vẻ ngại ngùng nhưng cũng bước xuống giường, nói là anh sẽ đi với tôi. Vợ Tân đồng ý ở lại trong phòng sau khi yêu cầu Tân kéo hết màn cửa ra và đừng đóng cửa ra vào.

Khi tôi và Tân bước ra khỏi phòng thì trời đã sáng hẳn khiến chúng tôi thêm hăng hái.

Tới trước cửa phòng ngủ của tôi, hai đứa chúng tôi hơi ngần ngại trước khi bước vào. Trong phòng vẫn hơi mờ mờ vì mành cửa sổ được buông xuống vào buổi tối trước khi tôi đi ngủ.

Không ai bảo ai, tôi và Tân chia nhau bước tới hai cánh cửa sổ, kéo màn cửa lên.

Ánh sáng dịu dàng của buổi ban mai rọi sáng căn phòng. Tôi nhìn quanh phòng nhưng không thấy một mảnh xương nào hết! Căn phòng vẫn ngăn nắp như khi tôi lên giường vào tối hôm trước, ngoại trừ cái mền nằm bừa bãi.

Một điều khác nữa là chúng tôi thấy rất rõ những vết máu nhiểu đầy phía chân giường, nơi tôi tung cú đấm vào hồn ma. Máu cũng dính đầy những ngăn kéo, nơi tôi bẻ gẫy những khúc xương, và trên mặt thảm, nơi tôi xé nát tấm vải liệm ra thành từng mảnh vụn và cũng là nơi tôi hăng say làm công việc tàn phá bộ xương!

Tôi quay nhìn Tân và thấy mặt anh lộ vẻ hãi hùng: Trên tay Tân là một mảnh vải trắng nhỏ tả tơi trông như một mảnh vải liệm bị xé nát.

Về Đầu Trang Go down
Lưu bá ôn

Lưu bá ôn
Moderator
Moderator

Mức độ vi phạm An toàn
Bài gửi : 115
Ngày tham gia 20/12/2010
Thanked 6 Points 91
Đến từ Nơi có gió
[table align=center][td class=kpt]Tuyện ma ( hàng sưu tập nên cóa trùng lập) Medal10Tuyện ma ( hàng sưu tập nên cóa trùng lập) 23ce2714e43fTuyện ma ( hàng sưu tập nên cóa trùng lập) Jiqima10[/td][/table]

http://www.teamobi.com



Tuyện ma ( hàng sưu tập nên cóa trùng lập) Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: Tuyện ma ( hàng sưu tập nên cóa trùng lập)   Tuyện ma ( hàng sưu tập nên cóa trùng lập) I_icon_minitime22/05/11, 02:22 pm

con chó ma
Chiều hôm nọ,trong lúc đang thăm đồng,anh Tư bỗng thấy một nhóm người mang theo đồ đạc lỉnh nghỉnh, chạy xe máy đến dừng tại đầu ruộng của anh,rồi vội vội vàng vàng đi theo bờ ruộng về phía gò mả.Nhìn theo,anh Tư thấy mấy người đi trước tay xách những giỏ đầy ấp nào là nhang,đèn,hoa,trái,giấy tờ,...đủ thứ.Tiếp đến là mấy người thanh niên vác cuốc, xẻng… và một người cặp một chiếc hòm nhỏ ngang hông (người ta hay gọi là cái quách).Và theo sau là ba người đàn ông mà một người trong số đó anh Tư có quen và biết ông ấy là một pháp sư.Ông ta ôm phía trước một khúc gì đó cao chừng hơn bốn tất,ngang chừng mười lăm phân,được phủ kín bằng vải điều.Còn hai người kia mang tay nãi mà anh Tư đoán chừng là đồ nghề pháp sư.

Vì thấy hòm,thoạt đầu, anh Tư nghĩ là họ đi chôn thai nhi hay em bé sơ sinh chết.Song nhìn kỹ lại cái cách của họ,anh thấy hơi khác thường,bởi vì trước giờ anh chưa thấy đám chôn trẻ sơ sinh hay thai nhi nào mà quy mô như thế,có cả pháp sư nữa!Hay là đứa bé chết trong hòm có gì đặc biệt đây; chẳng hạn như con ranh con lộn,biết đâu chừng?! Anh Tư đứng thẩn người nghĩ thế.Trước đây anh thường nghe các cụ nói,có những phụ nữ hễ sinh con ra được ít lâu thì chết, sau đó mang thai lại rồi đến kỳ sinh ra rồi cũng chết,như thế cứ tái đi tái lại nhiều lần;muốn hết như vậy phải nhờ thầy pháp đến làm phép rồi chặt xác chết ra hai ba khúc mới hết.Không biết cái đám chết này có phải như thế không;nếu phải thì thấy tội nghiệp quá?!Nhưng mà quả thực như thế, thì anh cũng đi xem thử một lần cho biết.

Giả vờ làm người thăm mộ,anh Tư lãng vãng ở mấy ngôi mộ gần gần chỗ họ đứng tụ tập và bàn tán với nhau.Tưởng họ đứng để tìm chỗ đào huyệt.Anh nghĩ thầm trong ruột: "Sao mấy người này làm gì kỳ cục vậy ta; ai mà chờ đem hòm mới tìm nơi đào lỗ ?!" Họ bàn tán một hồi, rồi đi tới gần chục thước nữa mới dừng lại để đồ đạc xuống bên cạnh cái huyệt đã bốc cốt.Thấy họ chuẩn bị dọn lễ vật ra bên cạnh cái huyệt mộ ấy,trời ơi,lúc này anh Tư thấy hồn vía như lên mây lên mưa, từ bụng dưới một luồn hơi lạnh theo xương sống chạy thẳng lên đầu rồi lan tỏa khắp châu thân làm tóc tai anh dựng đứng,tay chân anh nổi da gà,rồi toát mồ hôi đầm đìa,tim anh vỗ thình thình thịch,hai chân đứng không muốn vững nữa. "Trời ơi,sao lại là cái lỗ oan nghiệt,quái quỷ đó? Hay là những điều các cụ vừa kể cho anh mới bữa nào đã trở thành sự thật rồi sao? Vái trời cho không phải thế;nếu thế thì ta phải ân hận lắm lắm." Anh Tư nhủ thầm như vậy

Sau một phút định thần,anh Tư vừa giả vờ nhổ nhổ mấy cây cỏ mọc trên ngôi mộ gần đó vừa theo dõi xem công việc của họ.Họ trải hai chiếc chiếu liền kề, bày biện lễ vật lên một chiếc,một chiếc còn lại cạnh mép huyệt được đặt cái khối bọc vải điều mà vị pháp sư ôm khi nãy.Sau khi bày biện lễ vật xong,vị pháp sư ra hiệu cho mấy người phụ nữ tránh đi thật xa; bốn người thanh niên còn lại thì đứng về một phía cầm cuốc xẻng chống đầu cán xuống,đầu lưỡi quay lên;đoạn vị pháp sư lấy ra bốn miếng giấy vàng có vẽ chữ giống như chữ bùa lần lượt dán lên ngực trái bốn thanh niên ấy.Rồi,vị pháp sư cầm bốn chiếc cờ giấy có chữ bùa lần lượt đi quanh bốn góc chiếu,tại mỗi góc,ông ta dừng lại đọc câu gì lẩm nhẩm trong miệng và cấm xuống một cây cờ.Khi ấy, hai vị pháp sư kia cũng chuẩn bị đồ tác pháp mà trong đó anh Tư chú ý nhất là một thanh đoản đao được đặt trên một tấm vải trắng có viết chữ đen ngoằn nghoèo.

Hình như mọi thứ được chuẩn bị xong xuôi,ba vị pháp sư bắt đầu vào đàn tác pháp.Họ bắt ấn niệm chú một hồi,rồi chuyển sang tụng kinh.Họ tụng kinh gì đó mà anh Tư nghe không giống như kinh mấy thầy chùa tụng.Tụng được một hồi,họ lại niệm chú;cứ thế kéo dài đến gần chập choạng tối.Rồi,họ đứng dậy,vị ở giữa giắt thanh đoản đao vào lưng,tất cả đều cầm hương xâu chuỗi đi tới chiếc chiếu phía trên có cái khối phủ vải điều;vị đứng giữa cầm hương hươ hươ bên trên,miệng đọc râm râm gì đó,rồi kéo tấm vải ra.Khi ấy,tuy đứng hơi xa xa,song anh Tư vẫn thấy rõ đó là một hình nhân nữ bằng gỗ được tô vẽ sặc sỡ.Và,ba vị pháp sư tiếp tục vừa hươ hương bên trên hình nhân vừa đọc thêm một hồi nữa; bỗng đâu một luồn gió thổi tới qua mấy bụi cây kêu cái rào,làm lá cây cùng với đất bụi bốc lên mịt mù, xoáy lại vòng vòng thành một cột cao nghều như lá triệu,di chuyển ào ào tới chỗ cúng cuốn các loại giấy tờ bay lả tả lên không trung,xô các thứ lăn nghiêng lăn ngửa.Lúc ấy,đang đứng trên một ngôi mộ cao thấy cảnh tượng rùng rợn quá,anh Tư hoảng hồn liền nhảy xuống đứng nép vào bụi cây kề đó hai tay nắm chặt nhánh duối như thể là sợ trận "cuồng phong" tới bốc bay đi,bởi anh nghĩ trong vụ này chắc cũng có phần nào liên quan gì đó với anh.Nép nép trong bụi, lò đầu nhìn ra,anh thấy vị pháp sư rút thanh đoản đao ra múa loáng loáng chém lia lịa vào khoảng không;một hồi anh nghe mấy thanh niên kia la lên khe khẻ: "Ơ ơ máu máu!"; khi ấy ngọn gió xoáy yếu dần,yếu dần rồi lặng yên;vị pháp sư liền đọc to một tràng tiếng gì khó hiểu-như là thần chú, rồi rút từ trong tay áo ra một miếng giấy màu vàng chừng hai ngón tay có chữ giống như chữ bùa dán ngay vào mặt hình nhân;tiếp theo hai vị kia cũng lấy hai sợi dây ngũ sắc buộc ngay vào giữa thân và hai chân hình nhân rồi xô ngã xuống;nhanh như cắt,vị pháp sư ở giữa rút nhanh thanh đoản đao chém xuống hình nhân hai nhát phực phực.Ngay nhát chém đầu tiên,anh Tư nghe tiếng kêu cái "Á!!!" hình như phát ra từ hình nhân,rồi kế đó như là tiếng rên rỉ thoảng thoảng nho nhỏ trong không gian.Và hai nhát chém còn lại trên hình nhân là hai lằn đỏ như thể là có máu từ khúc gỗ rịn ra.(Thấy không còn gió nữa,anh Tư lại nhảy lên đứng trên mộ,nên lúc này anh nhìn hơi rõ hơn và cũng nghe mấy người kia kêu:máu máu.Anh Tư phân vân,không biết là thầy có dùng thủ thuật phẩm màu hay không) Chém xong,vị pháp sư thu đao về,đoạn lấy ra một tấm vải màu vàng hai mặt có vẽ chữ bùa ngoằn nghoèo phủ kín lên hình nhân.Liền đó, hai vị pháp sư kia đưa cỗ áo quan tới,mở nắp ra, (anh Tư thấy bên trong có đủ các vật dụng để lịm giống như một người chết bình thường),khiêng khúc hình nhân bỏ vào;sau khi đậy nắp lại họ lấy ra ba sợi dây ngũ sắc buộc vào cỗ quan tài: một dọc,hai ngang.

Sau khi hướng dẫn bốn thanh niên sửa chữa lại cái huyệt xong,vị pháp sư đi vòng miệng huyệt ba lần,vừa đi vừa đọc chú;và rồi ông ra hiệu cho hai vị kia từ từ đưa quan tài xuống huyệt.Sau khi cho lấp đất thành một ngôi mộ,vị pháp sư liền đóng ngay giữa huyệt tép tre dài chừng một thước,hai mặt có viết chữ bùa bằng mực đen;và bốn góc một bốn tép tre giống như thế nhưng ngắn hơn.Đóng xong cọc tre,vị pháp sư rải xung quanh một một thứ bột màu trắng mà anh Tư không rõ là bột gạo hay vôi.

Sau khi mọi việc xem như đã xong,vị pháp sư đưa ra hiệu cho bốn thanh niên kia ra về theo ba ngã khác nhau;tất cả lễ vật cúng lễ đều bỏ lại không mang về một thứ gì
Tối hôm đó,khi về nhà,anh Tư cứ thẩn người như kẻ mất hồn,ngơ ngơ ngẩn ngẩn đi vào đi ra,hoặc ngồi đâu thì thần người ra đó;như thể là một tội phạm đã gây nên một trọng án gì để rồi phải ân hận,hay kiếm đường chạy tội.Thấy anh có biểu hiện kỳ lạ,vợ anh cứ theo hỏi mãi mà anh không nói nên chị thấy lo lắng hơn!

Mà thực vậy, từ lúc chứng kiến toàn bộ sự việc xảy ra hồi chiều,biết bao nhiêu suy nghĩ,thắc mắc lo lắng cứ tràn về với anh.Anh không phải là kẻ ăn không ngồi rồi chỉ để đi "thày lay" chuyện thiên hạ.Nhưng trong chuyện này,anh đã có một linh cảm rõ ràng là hẳn có một điều gì đó có liên quan với anh.Việc linh cảm là anh có liên quan, thực ra, cũng chẳng có gì quá khó hiểu : bởi tại sao sự việc lại xảy ra với cái huyệt đã bốc cốt đó;sao sự việc xảy ra lại hầu như gần giống với những gì mà các cụ đã nói cho anh khi anh kể về chuyện anh thấy con chó ma trong ngôi huyệt đó.Như vậy,thì điều mà anh thắc mắc là người chết được bốc cốt là ai, nam hay nữ,bao nhiêu tuổi,chết vì lý do gì; và nhất là, sau vụ anh "cứu" con chó ma dưới huyệt đó,thì gia đình họ có bị ảnh hưởng gì không ? Và không biết bao nhiêu câu hỏi nữa cứ lởn vởn trong đầu anh mà chưa có lời giải đáp!

Gần như cả đêm anh hôm ấy,anh Tư không tài nào ngủ được,cứ nằm trằn trọc.Mải tới chừng gần sáng,vừa chợp mắt,anh Tư thấy mình đang đi ở một nơi nào đó lạ lắm,mà bỗng nhiên từ đằng xa có mấy người giống như lính triều đình ngày xưa tay cầm giáo mác đang áp giải một cô gái máu me đầm đìa,hai tay bị trói đi về phía anh. Thấy lạ lắm,tuy là đang mơ, song anh Tư vẫn còn ý thức được là thời nay làm sao có cảnh lính triều đình ngày xưa?! Khi họ dắt cô gái đi ngang qua,anh thấy cô gái ngẩng mặt lên nhìn anh với ánh mắt vẻ như cầu cứu trong tuyệt vọng vậy!Nhìn cô gái,anh giật mình bởi vì anh nhớ là có lần anh đã gặp cô ta rồi,vẫn khuôn mặt hốc hác ấy,không thể lầm vào đâu được.Thấy không thể làm gì để cứu được cô gái ngay lúc ấy,anh bèn vụt chạy,anh định chạy đến báo cho công an,nhờ họ giải cứu.Anh cố chạy thật nhanh,chạy mệt muốn đứt hơi luôn,nhưng mà sao thấy đâu vẫn còn ở đó, chẳng di chuyển được bao nhiêu;ráng cố thêm nữa thì anh chẳng may vấp phải một hòn đá, té xuống cái ào!Ngay lúc ấy,anh bỗng giật mình tỉnh dậy,thở hổn hển,mồ hôi dầm dề.Biết mình mộng mị như thế là do ám ảnh sự việc hồi chiều,nhưng có điều cứ làm anh suy nghĩ mãi là khuôn mặt cô gái anh vẫn nhớ rất rõ ràng,và nhớ rằng cô gái ấy anh đã từng gặp ở đâu rồi.Ngồi cố nhớ lại một hồi,và rồi anh cũng nhớ ra là đã gặp cố gái ấy trong một giấc mơ trước đây.Cái hôm mà anh gặp con chó ma ở thổ mộ,đêm về anh cũng đã mơ thấy cô gái đó.Hôm ấy,anh thấy cô ta ngồi bên một gốc cây,khi anh đi ngang qua cô ta cũng ngẩng lên nhìn anh với ánh mắt tỏ vẻ thân thiện mà dường như ẩn chứa một nỗi buồn sâu thẳm;khi ấy anh chỉ gật đầu chào rồi tiếp tục đi chứ không đứng lại nói chuyện làm quen vì tính anh gặp đàn bà con gái thì hay lúng túng,mắt cở,không biết nói gì.Nhớ lại như vậy,làm anh càng thêm thắc mắc: phải chăng cô gái ấy là người đã chết và được chôn ở cái huyệt mộ kia? Và nếu thực sự như thế,cùng kết hợp với lời nói của các cụ thì anh cũng man mán hình dung ra phần nào vấn đề:Có thể cô gái ấy là người bị yếm dưới huyệt mộ mà anh là người vô tình đã giải ếm làm thoát cô gái ra.Nhưng không biết sau khi thoát ra cô ta có gây ra chuyện gì nghiêm trọng không.Lỡ không may mà xảy ra chuyện gì thì cũng do một phần lỗi vì sự vô tình của anh.Có lẽ anh,bằng mọi cách,phải tìm ra sự thật;có thế mới có thể giải tỏa nỗi ám ảnh trong lòng anh mà thôi.Cách hay nhất,có lẽ là liên hệ với chủ ngôi mộ;song xem kỹ lại thấy cũng hơi khó,vì chuyện riêng của gia đình người ta,đương không,mình là người xa lạ, không quen không biết gì mà tìm tới hỏi thì thật là chẳng tốt chút nào,với lại họ không phải là người địa phương nên chẳng biết gốc tích ở đâu.

Suy nghĩ một hồi,anh Tư chợt nhớ tới vị pháp sư hồi chiều;có thể hy vọng một chút gì đó qua vị pháp sư này!Vị pháp sư này,nói thật ra,anh Tư chỉ biết sơ giao chứ không quen lắm.Sở dĩ,anh Tư biết ông ta là vì trước đây ông ta có nhận chữa một đứa con gái bị bịnh tà.Hồi đó,đứa con gái ấy bị bịnh tà nặng lắm,bao nhiêu thầy tới chữa đều bị nó đánh chạy không kịp.Lúc nó bịnh, nó cởi trần truồng leo lên tuốt gần ngọn cây gòn,chạy ra chạy vô,ai nhìn thấy cũng phát ớn lạnh,không dám nghĩ tới chuyện nó hụt chân té xuống!Thầy nào tới làm phép không những nó không xuống mà còn đứng trên đó đái xuống nữa!Vậy mà vị pháp sư đó vừa tới bảo nó xuống là nó lập tức xuống liền,nhất cử,nhất động đều râm rắp nghe theo vị pháp sư.Anh biết vị pháp sư từ khi ấy,đến nay kể cũng đã lâu lắm rồi.Bây giờ làm thế nào để lân la làm quen để có thể tìm hiểu câu chuyện từ vị pháp sư đây!!!

* * *

(Tôi xin lượt qua chỗ anh Tư tìm cách kết thân với vị Pháp sư ấy vì thấy nó dài dòng không cần thiết.Tôi chỉ kể từ chỗ vị pháp sư kể lại câu chuyện của gia đình chủ nhân ngôi mộ cho anh Tư nghe mà thôi.)

Vị pháp sư bắt đầu kể:

-Bà Tư Đực,chồng chết,có hai đứa con – thằng con trai tên Hiếu là anh,đứa con gái tên Hạnh là em.

Năm đó,con Hạnh,21 tuổi, học ở Sài Gòn về,nó có quen với cậu thanh niên nào đó,nhưng bà Tư Đực cấm đón không chịu.Qua nhiều lần ngăn chặn,chưởi bới,hành hung,thấy hai đứa không hẹn hò nữa,bà Tư cảm thấy lòng.Biết con buồn nhưng bà Tư nghĩ chẳng hề gì,để bà sẽ cho "người" đưa nó đi chơi một thời gian là nó sẽ nguôi ngoai thôi.

Nhưng rồi,một đêm,đang ngủ thì bà lại mơ một giấc mơ khủng khiếp.Trong giấc mơ,bà thấy con Hạnh thắt cổ treo lủng lẳng đằng sau vườn nhà;hãi quá,bà giật mình tỉnh dậy,chạy qua phòng con Hạnh xem thì chẳng thấy nó đâu cả!Bà la toáng lên,rồi chạy ùa ra sau vườn,trời ơi,trên cây mít một vật gì đó trắng lợp treo tòong teng,trong bóng đêm tối mịt,bà chạy tới thấy đúng là một người đang treo cổ,linh cảm đó là con Hạnh ,theo bản năng bà liền quỳ xuống bên dưới nắm lấy hai chân cái xác kê vào vai rồi đứng dậy mà la bài hãi,kinh động cả xóm lúc đêm khuya.

Đến lúc mọi người kịp cầm đèn chạy tới,nhìn ra đó là con Hạnh,họ lập tức tháo dây đưa xuống,nhưng con Hạnh đã chết rồi,máu họng trào ra cả vũng!

Kể từ đó,liên tiếp đêm nào cũng vậy,con Hạnh cũng về phá phách,hù nhát cả nhà,làm ai nấy đều lo sợ đến nỗi không dám nhìn vào hình nó nữa!Nhưng có vụ này thì kinh hoàng hơn hết:Có một đêm nọ,lúc ấy khoảng 12 giờ khuya,bà Tư Đực đang nằm chập chờn,thì bỗng nghe một trận gió từ đâu thổi tới làm mấy cây sau nhà kêu rào rào,rồi lùa vào buồng ngủ của bà một cái ào lạnh ngắt, đẩy bật tung hai cánh cửa sổ cạnh giường mở ra toang hoát;giật mình,mở mắt nhìn ra của sổ,không gian tối đen như mực,qua ánh sáng ngọn đèn ngủ từ trong phòng hắt ra,bà thấy con Hạnh đang đứng ngoài cửa sổ lè cái lưỡi dài thòong,hai con mắt nó trợn to bằng cái khu chén,đỏ lòm như than lửa nhìn bà trừng trừng!Bà chết điếng,hồn như bất phụ thể,nằm yên bất động cho tới khi thấy một sợi thòng lọng từ ngoài cửa sổ vụt vào cái vòng thắt chờn vờn ngay sát trên mặt,như thể là tìm chỗ tròng vào cổ,thì,khi ấy,bà không còn biết gì nữa!Mải đến sáng hôm sau tỉnh lại,bà mới hay là mình còn sống,chưa bị sợi dây siết cổ!Và rồi,những ngày sau đó,hình ảnh sợi dây thòng lọng cứ luôn ám ảnh bà,lúc thì bà thấy sợi dây như đang chờn vờn trước mặt,lúc thì hình như đang chực sẵn ở phía sau lưng,chờ tròng vào cổ bà rồi xách ngược lên!Có đêm,bà thấy mình đang treo cổ tòong teng trên cây mít như con Hạnh lúc trước…

Những chuyện ấy đã làm bà kinh hãi tột độ đến phát bệnh.Có người bảo bà phải đem gởi hương linh con Hạnh vào chùa cho nó được nghe kinh kệ để sớm siêu thoát;mặt khác phải mời pháp sư về trấn yểm xung quanh nhà và mộ của con Hạnh để ngăn chặn thần vòng sai khiến vong nó đi bắt người thân phải thắt cổ mà có thể bà là nạn nhân đầu tiên.Bà Tư Đực đã làm theo lời:Bà ký vong con Hạnh vào chùa và thỉnh một vị pháp sư được người quen giới thiệu là rất giỏi về việc yểm thần trùng,thần vòng ở tận Nha Trang.Sau đó mọi sự yên ổn,bà Tư Đực không thấy con Hạnh hiện về,và không còn ám ảnh bởi hình ảnh sợi dây thòng lọng nữa.

Rồi,chuyện chết chóc của con Hạnh cũng quên dần đi theo năm tháng.Cho tới đầu năm nay (2010),bà Tư Đực nghe ai đó nói nên bốc cốt con Hạnh cải táng để giải cái yểm ngày xưa cho vong hồn nó được siêu thoát.Tính lại thấy con gái mình chết cũng đã được 15 năm rồi,thế rồi,bà Tư Đực quyết định cho bốc cốt con Hạnh đem chôn nơi khác.
Khi bốc cốt lên,người ta còn thấy có những khối cứng sần sùi cở gần bằng nắm tay lẫn trong lớp bủn dưới đáy quan tài;đem rửa rượu thấy có màu như huyết đông khô.Người cho rằng những cục đó là do khí huyết của con Hạnh uất kết lại mà thành,bởi nó chết tức tưởi quá!

Thì cũng vào ngay cái tối đêm đó, một nỗi kinh hoàng lại lần nữa giáng lên bà Tư Đực;chắc lần này,đối với bà,có lẽ còn khủng khiếp hơn hồi 15 năm trước nhiều!Đêm đó,ngủ mơ,bà Tư thấy mình đi lạc tới một nơi nào đó dường như cũng không xa lạ lắm,nhưng mà bà không còn nhớ đó là nơi nào.Nơi đó hoang vắng lắm,xung quanh cây cối um tùm,ở giữa có một ngôi nhà hoang mà bà cũng thấy vừa quen vừa lạ.Thấy ngôi nhà đang mở cửa,bà bước vào.Căn nhà bên trong thật u ám,tù mù,ẩm thấp,bụi bậm,mạng nhện giăng đầy,mùi ẩm mốc bốc lên thật khó chịu,ở sát tường trước mặt có một ban thờ chong một ngọn dầu leo lét. Bà đi tới cửa hông định bước xuống gian phòng bên dưới.Nhưng vừa tới ngưỡng cửa,bà thất kinh hồn vía vì thấy toàn là người thắt cổ đang treo tòng teng đu đưa qua lại!Hãi quá,bà lùi lại định chạy ra ngoài,nhưng thấy cửa ngoài đã đóng rồi.Và ngay lúc đó,bà nghe "bắt lại",thì không biết từ đâu nhảy ra hai tên mặt mày dữ tợn nắm chặt tay bà,kéo xuống gian phòng đó,bà vùng vẫy thế nào cũng không thể thoát ra được.Bà kêu khóc năn nỉ xin tha,song bọn chúng chẳng chút nào nới lỏng; bọn chúng kéo qua hàng người bị thắt cổ,bà kinh hải rú lên: "Ới,các con ơi,các con đã chết rồi sao!"bởi bà nhận ra mấy cái xác chết đang treo tòong teng đó chính là:thằng Hiếu-con trai bà;con Vân-con dâu;con Thảo,12 tuổi-cháu nội!Mặc bà vẫy vùng,la khóc om sòm,nhưng hai thằng "quỷ" vẫn lôi bà xềnh xệch tới đằng cuối gian phòng rồi thả ra.Nhìn lên,ở trên mấy bậc cấp,bà thấy có một sợi dây thòng lọng đang treo lòng thòng,và hai người đứng hai bên,bà thấy rõ,bên phải là con Hạnh-con gái bà,bên trái là một tên to đùng,tóc tai,râu ria rậm rạp,trông thật dễ sợ.Đoạn, tên đàn ông hất hàm ra hiệu cho hai tên "quỷ" kia lại kéo bà lên bậc cấp để đưa đầu bà vào thòng lọng.Bà biết là đến nước này thì không còn cơ hội nào thoát được nữa,tuy thế,bà vẫn cố vẫy vùng bấu víu theo bản năng không chịu đưa đầu vào thòng lọng.Nhưng rồi,một tên nắm chặt cái đầu bà,còn tên kia nắm cái vòng khuyết.Khi vòng khuyết được tra vào cần cổ,thì bỗng nhiên bà kêu lớn: "Nam mô Phật Quan Âm ơi cứu con!".Hình như nghe bà nhắc tới danh hiệu Phật,hai thằng "quỷ" liền buông tay thả bà ra,làm bà ngã xuống một cái ịch,và giật mình choàng tỉnh.Mở mắt ra,bà liền lấy tay sờ vào cổ xem có còn sợi dây không nhưng chẳng thấy dây đâu cả;đảo mắt nhìn quanh,thì nhận ra căn phòng ngủ;rồi thấy mấy đứa con cháu hơ hãi tung cửa chạy vô hỏi: "Má,má,má sao vậy?":bà mới biết là mình còn sống!

Sau một lúc hoàng hồn,bà tiếng được tiếng mất đã kể lại cơn ác mộng.Nghe bà kể mấy đứa con thấy rợn gai óc,bởi vì có một sự trùng hợp thật lạ là trong lúc bà đang gặp cơn ác mộng như thế,thì bọn chúng-con trai,con dâu,đứa cháu nội gái cũng mơ thấy trên cây đòn dông giữa nhà thòng xuống một sợi dây thòng lọng, đoạn bà đi tới lấy sợi dây quàng vào cổ,và sợi dây rút ngược "một cái tuột"kéo bà lên tới lưng chừng nhà, treo tòong teng,xoay vòng vòng,bà nghẹt cổ kêu ớ ớ,hai chân giãy xành xạch làm mái tôn kêu ành ành.Hoảng quá,chúng giật mình tỉnh dậy thì nghe bà kêu ớ ớ và giãy đành đạch ở bên buồng của bà.Tưởng bà thắt cổ,chúng kinh hoàng chạy qua,thấy bà còn nằm ỳ trên giường chứ chẳng thắt cổ,thắt họng gì,chúng mới phần nào hoàn hồn!

Còn bà Tư Đực,từ sau khi trải qua cơn ác mộng đó,bà nửa mê nửa tỉnh;lúc thì tỉnh táo bình thường;lúc thì mê mang sảng sốt,bắt đầu từ hai chân lạnh dần lên khắp toàn thân,cứng đơ như người đã chết,rồi dần dần ấm trở lại bình thường;cứ thế mà lập đi lập lại một ngày không biết bao nhiêu lần!

Biết đó là điềm báo tai họa khủng khiếp sắp đến nhà,vợ chồng thằng Hiếu đi kêu cầu giải tai,giải nạn đủ nơi đủ chỗ.Bữa nọ,đến cầu ở am cô Hai,được cô Hai cho biết là gia đình có mộ bị động,làm vong linh dưới mộ rất bực bội muốn trở lại phá gia đình,mà vong linh này lại bị khống chế bởi một "thế lực" rất mạnh,cho nên vong linh này đã dẫn dắt và chỉ điểm cho cái "thế lực"sẽ tác họa khủng khiếp cho gia đình.Cô Hai khuyên nên về tìm thầy cao đạo trấn yểm mới được.

Nghe nói thế,vợ chồng thằng Hiếu hoảng quá không biết làm sao;trong lúc nghi khốn,chúng mới nhớ đến vị pháp sư hồi 15 năm trước,bèn khăn gói ra tận Nha Trang thỉnh cầu vị ấy ra tay cứu giúp.

Vị pháp sư yêu cầu về tìm một con chó mực con-cở độ bắp chân- để thầy làm phép.Đúng hẹn,vị pháp sư đến;sau khi làm những pháp thuật trong nhà và ngoài mộ,thầy thọc huyết con chó và rưới huyết chó lên chỗ huyệt đã bốc cốt.Thầy cho biết huyết chó dùng để yểm cái vong cho nó nằm yên bên dưới để nó không còn làm tay sai dẫn đường cho thần vòng nữa.

Tuy sau khi vị pháp sư trấn yểm,gia đình thấy có dấu hiệu khả quan hơn:bà Tư Đực không còn dỡ sống,dỡ chết nữa,cả nhà không còn chiêm bao mộng mị nữa;nhưng tâm lý mọi người thì chưa thật sự an ổn lắm,họ vẫn luôn cảnh giác vì không biết họa có còn có tới nữa không,cái họa này là cái họa tiệt diệt cả gia đình chớ không phải nhỏ!

Thế rồi,gia đình được yên ổn chừng được mươi ngày,thì nỗi kinh hoàng lần nữa lại giáng xuống gia đình.Một buổi chiều hôm nọ,vợ chồng thằng Hiếu thấy bà Tư Đực có những biểu hiện hơi khác thường như:bà hay ngồi nhìn xa xăm,hay nhìn lén con cháu,hay vân vê tà áo và nói những chuyện mai hậu…Bọn chúng có nghe người ta nói,thường ai có những biểu hiện đó là điềm báo cho biết người ấy sắp qua đời.Như vậy,không lẽ mẹ chúng sắp chết,nửa tin nửa ngờ,không biết điềm báo đó có đúng không,vì đối với người bệnh,hay người già cả gần đất xa trời thì điều này còn dễ tin;còn đây bà ấy còn mạnh khù khù,có cọp vật cũng chẳng chết nửa,huống là...mấy cái biểu hiện lặt vặt đó! Mặc dù nghĩ vậy, nhưng bọn chúng cũng cảnh giác những tình huống bất trắc có thể xảy ra.

Thực tế cho thấy,sự đề phòng của bọn chúng đều không thừa!Tối khuya hôm đó,con vợ thằng Hiếu,sau khi đi tiểu mới trở vào nằm chưa kịp ngủ lại,thì nghe có tiếng động rọt rẹt ở phòng ngủ của bà Tư,một chập,thấy bà Tư rón rén đi ra, xuống bếp,bà mở nhẹ cánh cửa,rồi nhẹ nhàng khép lại.Nó nghĩ bà Tư ra đi tiểu,bởi đêm nào bà cũng thế;nhưng đêm đó nó lại để ý tới bà hơn,nó vẫn nằm đó chờ bà trở vào.Nhưng lạ thật,không như mấy bữa khác,sao bữa nay bà lại tiểu lâu thế, đã mấy phút rồi sao không thấy vào,hay là có chuyện gì rồi,một người bình thường thì không có chuyện tiểu lâu như thế được!-Nghĩ thế, thấy nóng ruột,nó bèn kêu thằng chồng dậy cùng chạy ra xem thử coi bà có bị gió máy gì không
Hai vợ chồng nó lật đật chạy ra tìm mà chẳng thấy bà đâu cả.Tụi nó kêu má ơi,má hỡi,nhưng chẳng có tiếng ừ hử nào đáp lại.Như linh tính được điều gì,thằng Hiếu liền chạy ra ngoài vườn thẳng tới chỗ cây mít-nơi con Hạnh đã chết.Chạy được một quãng,dưới ánh trăng mờ,nó thấy phía trước một người mặc đồ trắng lợp,tóc xõa dài cũng đang đi về phía cây mít.Đoán là má nó,nó kêu lên mấy tiếng má,má,nhưng chẳng thấy bà ấy quay lại,mà cứ vẫn đi về phía trước,như người mộng du.Lúc đuổi kịp,nó liền nhảy lên chặn ngay trước mặt, hai tay ghì chặc hai vai,bà mới đứng lại,cặp mắt vô hồn như đứng tròng cứ ngó trân trân về phía trước,và trong tay vẫn nắm chặc khoanh dây.Thấy vậy,thằng Hiếu liền giật lấy khoanh dây,nhưng bà vẫn nắm chặc không thả.Thằng Hiếu đã làm mọi cách giật lấy khoanh dây nhưng không được;hai mẹ con giằng co rất quyết liệt,kẻ giật qua người kéo lại,rật rật ào ào;cuối cùng,chẳng may bà mất thăng bằng ngã nhào nằm yên bất động,nó mới gỡ được khoanh dây.Khoanh dây được kết bằng những đoạn vải của chiếc khăn lông(không biết bà làm sợi dây từ lúc nào!).Bà nằm đó mà mắt vẫn mở trừng trừng,lưỡi lại thè ra,tay chân cứng ngắt trông giống như là người thắt cổ chết vừa được tháo xuống vậy.Sợ bà nằm chết ngoài vườn,vợ chồng nó tìm mọi cách mà không thể khiêng nỗi bà vào nhà;bình thường thì một mình thằng Hiếu có thể bợ bà trên hai tay một cách nhẹ nhàng,nhưng không hiểu sao lúc ấy bà lại nặng quá,cả hai vợ chồng nó không thể nào khiêng nổi.Và cuối cùng, nhắm không còn cách nào,chúng mới báo động cho bà con hàng xóm đến giúp đỡ.Đang đêm hôm khuya khắt,nhưng mọi người,kẻ dây người đòn chạy đến xúm lại nhưng cũng không thể nào đưa bà vô được!Trong lúc mọi người đang loay hoay bàn cách,thì bà hàng xóm nói phải dùng nước tiểu rửa mặt cho bà Tư mới mong nhẹ được bởi bà Tư đang bị bọn ma chết vì nghiệp thắt cổ níu kéo….Và phút chốc một mẻ nước tiểu tổ bố được đem tới, rồi… bất ngờ,ai đó bưng tạt một cái ào như thác đổ xuống ngay vào mặt của bà ta.Hình như bất ngờ bị lãnh trọn một mẻ nước tiểu khai ngùm vào mặt,bà "ức" lên một tiếng, cái lưỡi lập tức rụt ngay vào miệng,và hai con mắt có lẽ bị nước tiểu làm cho cay quá liền nhắm nghiền trở lại,tay chân mềm trở lại không còn cứng đờ nữa.Sau đó,thì chỉ cần một mình thằng Hiếu cũng đã "rinh" được bà vào nhà! Sau vụ này,ai cũng thán phục bà Tư mâm đã sáng kiến ra một chiêu thật độc đáo,đơn giản mà hiệu quả;nếu không,thì chắc là phải huy động tới cả xe…cần cẩu!!!

Vào nhà,mọi người xúm lại bóp dầu,hơ lửa,cả tiếng sau bà mới lần lần hồi tỉnh.Tuy gọi là đã tỉnh,song bà vẫn chưa tỉnh hẳn,cứ tỉnh tỉnh mê mê,và có lúc trở lại lạnh cứng cả châu thân,ngừng thở,chỉ còn ấm ở trái tim,mải một hồi lâu rồi mới dần dần ấm trở lại.Thấy vậy,bà Tư mâm lại mách nước cho thằng Hiếu đem sợi dây đi chặt làm chín khúc rồi đem đốt cho mất dạng đi,vì những âm hồn đã chết do thắt cổ đã nương vào đó khiến cho bà Tư không thể nào tỉnh được.Thằng Hiếu liền đem đoạn dây ra chặt;và bất ngờ mặt mày nó tái mét,nó quẳng dao quẳng thớt bỏ chạy có ngù.Mọi người xúm lại xem,ai nấy cũng hoảng hồn vì thấy có máu chảy rịn ra ở đầu những khúc dây bị chặt!Và lúc đốt,người ta thấy những khúc dây quo que,cựa quạy như những con rắn bị thui,và nghe có tiếng rên rĩ văng vẳng thật dễ sợ!

Khi sợi dây không còn nữa, bà Tư trong nhà mới dần dần tỉnh hẳn.Sau đó,bà kể lại sự việc cho mọi người nghe.Bà kể:Không hiểu sao bắt đầu từ lúc chiều,tự nhiên bà thấy muốn thắt cổ lắm.Bà cứ lấy chiếc khăn trùm hầu quấn vào cổ rồi nắm hai đầu khăn kéo ra cho đến khi nghẹt thở chịu không nổi mới thả ra.Cứ thế mà làm đi làm lại hoài,mỗi lần như vậy bà thấy dễ chịu lắm,và khi ấy lại có tiếng văng vẳng bên tai: "Làm vậy không chết được đâu;phải thắt dây thòng lọng mới chết được.Chết mau đi,về ở với chúng tôi, vui lắm!"Nghe lời họ,bà đã cắt hai chiếc khăn lông tắm để làm sợi dây.Làm xong,bà cẩn thận đem giấu ở đuôi giường,rồi trở vào nằm chờ vợ chồng thằng Hiếu ngủ.Tới khuya bà lại nghe có tiếng nói: "Tới giờ rồi ra ngoài hành sự đi", ngay lúc đó bà cảm thấy như có ai đó nắm tay kéo bà một cái thật mạnh dậy và nói: "Đi mau,đi mau,kẻo trễ!"Thế rồi bà đứng dậy cầm dây mơ mơ màng màng đi ra.Khi ra tới sân thì bà mê luôn không còn hay biết gì nữa!Nghe bà kể mà ai cũng lạnh nổi da gà!

Sáng hôm sau,thằng Hiếu tức tốc ra tận Nha Trang tường thuật toàn bộ sự việc xảy ra cho vị pháp sư,và có ý thỉnh vị pháp sư vào xem lại.Nghe xong vị pháp sư bấm độn trên mấy ngón tay,rồi lắc đầu nói rằng: "Phép thầy yểm ngoài huyệt đã bị ai đó hóa giải,làm cái vong đã thoát ra khỏi huyệt rồi.Thầy không thể bắt lại nữa vì thầy không có duyên với cái vong này;đã ra tay hai lần rồi,thì không thể tiếp tục lần thứ ba." Rồi mặc cho thằng Hiếu năng nỉ đến khản cổ nhưng ông ta vẫn nhất mực từ chối.Ông còn giải thích thêm: Đã không có duyên mà còn cố làm thì coi chừng vướng họa không thể lường được.Ông khuyên thằng Hiếu nên nhờ một thầy khác.

Rồi,không biết ai điềm chỉ,thằng Hiếu đến gặp tôi nhờ giúp đỡ.Lúc đó tôi một mực từ chối không nhận lời,bởi tôi thấy mình già,sắp trở về thế giới người âm rồi nên không còn muốn gây thù oán với người âm nữa.Làm những việc ấy,đối với người sống thì họ biết ơn;song với người âm thì họ sẽ hận thù mình ghê lắm!Nghe thằng Hiếu thuật lại toàn bộ câu chuyện,rồi xét cho cùng,chuyện đó xảy ra cũng là do kết quả của những oan trái mà bà Tư Đực với con Hạnh đã gây với nhau từ những kiếp trước;để rồi bây giờ nhân duyên hội đủ đã khiến họ đến với nhau để mà trả nghiệp vậy thôi;oan oan tương báo mà!

Nhưng rồi,thằng Hiếu cũng không từ bỏ ý định,hôm sau nó lô xe đưa cả nhà đến đây,năn nỉ,khóc lóc,kể lể đủ thứ;tôi thấy cầm lòng không đậu!Lưỡng lự,nửa muốn,nửa không.Song tôi nghĩ lại,thấy mình cũng già rồi,mà cũng chẳng có vợ con gì,cho nên cũng chẳng sợ gì chuyện báo thù,nếu có thì mình tôi chịu cũng được;dù sao "cứu một người dương gian vẫn hơn ngàn người âm phủ!".Vì nghĩ như thế nên lương tâm không cho phép tôi từ chối và tôi đã nhận lời giúp họ như chú đã thấy đó.

Nói xong,vị pháp sư đưa tách trà lên nhấp một ngụm,rồi dõi mắt ngó xa xăm.

Còn anh Tư, từ đầu đến giờ anh chăm chú lắng nghe vị pháp sư không bỏ sót một lời,qua câu chuyện vị pháp sư kể,anh không chỉ thấy tội nghiệp cho bà Tư Đực,chỉ vì một chút thành kiến gì đó mà không khéo xử sự để rồi phải nhận một hậu quả to lớn:mất con,gây thêm oan trái,ác nghiệp giữa kẻ sống với người đã khuất,rồi phải nhận lãnh hậu quả như thế;mà anh còn thấy thương cho vong linh cô Hạnh,vì phải cố chấp,ôm ấp một nỗi uất hận mà đã bị nó điều khiển,chi phối:lúc nào cũng ngun ngút oán thù,trông mong có cơ hội là trả thù.Oan trái cứ chất chồng mãi, biết đến khi nào cho tan!

Im lặng một hồi,anh Tư lên tiếng:

- Như thầy có nói là thầy không muốn gây thêm thù oán với người âm, vậy sao thầy không bảo họ về nhờ thầy chùa làm chay siêu độ cho cô ấy để vong hồn cô ấy có thể hiểu được phật pháp mà buông xả nỗi hận thù kia đi;như vậy có phải tốt hơn cho cả hai sao:cô ấy có thể siêu thoát,không gây nghiệp dữ nữa;còn bà Tư Đực sẽ thoát khỏi cái họa chết người?

Nghe xong,vị pháp sư cười hà hà,rồi thong thả đáp:

- Như vậy là chú có am hiểu phật pháp, nên có câu hỏi nghe hay lắm!Tôi ban đầu cũng đã nghĩ như chú vậy.Tôi khuyên họ nên mời thầy chùa về nhà tụng kinh mà họ không chịu.Họ nói,có pháp sư làm phép,họ mới yên tâm.Khổ nỗi là,một khi họ đã có quan niệm như rồi thì khó bề mà thuyết phục được họ lắm!Giả như họ có làm theo,thì đó cũng chỉ là miễn cưỡng mà thôi,chứ chắc gì họ đã đặt hết niềm tin vào đó;và nếu như vậy thì việc làm đó phổng có ích gì,hay là còn gây thêm trở ngại nữa là khác!

Vả lại,nói cho cùng,chuyện đã xảy ra với gia đình,là do nỗi uất hận của Hạnh đối với bà Tư Đực lớn quá, nỗi uất hận này có thể đã được kết tập chất chồng từ nhiều đời nhiều kiếp,cho nên cái nghiệp thức thúc đẩy con Hạnh trả thù là rất mạnh.Như thế,thì thực tình mà nói,cho dù bà Tư Đực có làm đại trai đàn chẩn tế, thỉnh lên đến vài mươi vị tăng đi nữa,tôi e,cũng khó bề đủ "lực" mà chuyển hóa cái nghiệp thức thúc đẩy con Hạnh muốn báo thù được.Họa chăng có gặp được thánh tăng thì còn may ra,chớ chỉ có phàm phu tăng không thì khó lắm!

Nói tới đây vị pháp sư dừng lại,hớp một ngụm trà,trầm ngâm một lúc rồi nói tiếp:

Cái nghiệp thức thúc đẩy con Hạnh muốn báo thù bà Tư,thì chỉ có chính bà mới có cơ hóa giải mà thôi.Cho nên trước khi giúp,tôi đã có nói với bà,việc tôi giúp cũng chỉ là một giải pháp tình thế,nó chỉ tạm thời ràng buộc con Hạnh không cho nó về phá phách gia đình, hoặc thậm chí bắt bà phải thắt cổ chết theo nó bắt để bà có thời gian mà tranh thủ làm việc phúc thiện mà hồi hướng công đức cho nó;lúc đó mới mong nó có thể xóa nỗi hận thù đối với bà.Bà về hãy mau mau làm thật nhiều chuyện phước thiện như:bố thí,cúng dường,làm phúc…,rồi hồi hướng tất cả phước báu đó cùng với lòng thành tâm ăn năn hối lỗi của bà đến với con Hạnh mới được!

Chờ vị pháp sư dứt lời, anh Tư thắc mắc:

-Dạ,theo thầy nói bà Tư Đực làm việc thiện để hồi hướng công đức cho cô Hạnh để có thể chuyển hóa tâm thức mà "tha thứ" cho bà;nhưng làm sao mà thầy biết là lúc nào cô Hạnh đã "tha thứ" cho bà Tư để thầy giải phép trả tự do cho cô ấy để cho cô ấy siêu thoát hoặc đi đầu thai kiếp khác;không lẽ cô ấy vẫn bị giam hãm ở huyệt mộ đó hoài?

Vị pháp sư tươi cười đáp:

Chẳng có gì khó khăn lắm đâu!Thực ra bùa chú chỉ phát huy tác dụng đối với những người hoặc những vong linh còn mang cái tâm tham, sân,si,mạn,nghi,tà kiến…thôi; một khi cái tâm không còn bị ràng buộc bởi những thứ ấy thì sẽ không còn bị bùa chú làm vướng bận nữa.Cùng như thế,khi tâm con Hạnh đã chuyển,không còn oán hận bà Tư Đực nữa,thì lập tức cái phép tôi đã làm sẽ bị chính con Hạnh hóa giải chớ chẳng cần ai khác cả!

Nghe vị pháp sư già giải thích tới đây,anh Tư như "ngộ"ra được điều gì, lấy làm đắc ý,vỗ đùi một cái bách:

-Ha ha,Như vậy,hôm nay cháu đã được biết thêm một điều nữa!Thật là,vạn pháp chẳng ngoài phật pháp,phải không thầy?!Ha,ha…

- Đúng vậy,các pháp thế gian nếu biết vận dụng như là như phương tiện,thì chúng sẽ giúp chúng ta tiếp cận với sự thật,với bến bờ chân lý;mà phật pháp là sự thật,là chân lý!

- Ha ha,Hay quá,hay quá!-Anh Tư đắc ý.

Trầm ngâm một lát,rồi anh Tư lại thắc mắc:

-Như theo thầy nói thì nỗi uất hận của cô Hạnh đối với bà Tư quá lớn,vậy sao trong đêm đó cô Hạnh không khiến vợ chồng câu Hiếu ngủ luôn đừng phát hiện bà Tư ra ngoài thắt cổ…thì sau ấy mọi việc sẽ yên xuôi;cô Hạnh khỏi phải bị thầy làm phép nhốt lại dưới mộ kia?!

- Đó là bà Tư chưa đến lúc phải chết vì cái nghiệp đó.Hay nói theo cách khác là bà Tư chưa tận số. Sở dĩ như vậy là do bà Tư còn đang thừa hưởng kết quả một nhân lành nào đó từ kiếp trước,cho nên dù có trải qua những lúc thập tử nhất sanh gì rồi cuối cùng bà vẫn còn sống,còn sống là vì kết quả của nhân lành ấy còn chưa hết.

- Theo thầy thì phép làm bằng máu chó của vị pháp sư kia đã tự hết hiệu lực;hay là có ai đó hóa giải?

- Có lẽ đã bị ai đó hóa giải.Bởi phép mới được làm với thời gian chưa lâu,thì khó nói đến chuyện tự hết hiệu lực.

- Như ai đó hóa giải để làm chi,phải chăng là muốn phá thầy,hay là muốn hại gia đình bà Tư?

-Tôi nghĩ chẳng có ai muốn phá thầy,hoặc muốn hại gia đình bà Tư gì cả.Mà có người nào đó đã vô tình làm một việc gì ở chỗ thầy đã làm phép mà chẳng may việc đó lại có công năng vô hiệu hóa cái phép của thầy.Xét cho cùng,đó cũng chẵng qua là do luồng nghiệp lực của bà Tư đẩy đưa ra mà thôi.Nói theo quan niệm dân gian là do cái vận nhà của bà ấy nó khiến ra!

- Nếu nói như vậy, thì hôm trước cháu đã vô tình làm một việc tại cái huyệt mộ đó,có phải chăng nó đã hóa giải phép của vị pháp sư?

- Vậy sao? Chú đã làm gì,có thể kể cho tôi nghe được không?-Vị pháp sư ngạc nhiên hỏi.

- Dạ được,chuyện là thế này:

Chiều hôm ấy,cháu ra mộ thắp hương cho người thân.Khi cháu vừa tới mộ, đang sửa soạn thắp hương,thì cháu nghe có tiếng chó con kêu ăng ẳng ở đâu gần đó.Nghĩ là chó con kêu mẹ nên cháu cũng chẳng quan tâm lắm.

Sau khi thắp hương xong,chuẩn bị ra về thì cháu lại nghe tiếng chó kêu càng lúc càng nhặt hơn,tiếng kêu lúc này nghe có cảm giác như là không còn là tiếng kêu nhớ mẹ hay khát sữa nữa,mà là tiếng kêu có vẻ như cầu cứu,làm cho mình có cảm giác như thể là nó đang bị mắc kẹt trong bụi,hay bị lọt dưới hầm dưới hố gì đó!Nghe tiếng kêu,thấy tội nghiệp con chó quá, không thể nào mà đành lòng bỏ đi về được,nên cháu đi tìm xem con chó ở đâu.Cháu đi tìm ở mấy cái bụi gần đó mà chẳng thấy,cho đến khi cháu đi lần lên chỗ cái mộ có lẽ mới vừa được hốt cốt thì cháu thấy con chó đang kêu dưới huyệt mộ.Thấy có người,con chó ngẩng lên nhìn,rồi kêu như cầu cứu.Cháu muốn nhảy xuống bắt con chó lên,nhưng thấy ngại quá,vì thấy những đồ vải liệm như còn nguyên được vất bừa bải chung quanh.Cháu nghĩ là người chết cũng chưa được lâu và chắc cũng mới được bốc cốt;cho nên cháu "gớm" cái hơi người còn phản phất dưới huyệt.Lúc ấy,cháu mới đi bẻ một chà cây bỏ xuống huyệt,mong con chó bám theo đó mà đi lên.Thả nhánh cây xong,cháu đi về vì trời cũng gần tối.Nhưng vừa đi cháu vừa nghĩ,con chó không thể theo nhánh cây mà lên được vì con chó chớ không phải con mèo;còn con chó thì vẫn cứ kêu;tất cả như muốn níu chân cháu lại!Thấy không thể nào yên lòng đi về khi chưa cứu con chó ra khỏi huyệt,cho nên cháu quyết định quay trở lại cứu con chó.

Đứng lưỡng lự bên miệng huyệt một hồi,rồi cháu nghĩ mạng sống của con chó là có thể phụ thuộc hoàn toàn vào quyết định của mình lúc này:mình "gớm" không nhảy xuống là con chó sẽ chết đói và khát.Và lòng muốn cứu con chó đã thắng sự gớm ghiếc,nên không do dự gì nữa,cháu liền nhảy xuống huyệt.Thấy có người,con chó,hình như sợ không kêu nữa,nó rón rén bò tới nép sát vào một góc huyệt.Cháu tới gần,đưa hai tay kèm sát hai bên hông nó,rồi từ từ chụp nhẹ vào.Nhưng thật lạ lùng,khi hai tay cháu chưa kịp chạm vào nó thì nó đã biến đâu mất biệt,chỉ còn một khoảng trống giữa hai tay cháu.Thật là bất ngờ đến nỗi không biết phải phản ứng ra sao,cháu chỉ biết nhảy lại lên bờ.Khi lên bờ cháu vẫn còn nghe tiếng ăng ẳng,ăng ẳng xa dần xa dần,rồi tiếp theo là một tràng cười văng vẳng như từ hư không vọng lại!Lúc này cháu mới nghĩ là mình đã gặp ma,con chó này là con chó ma chớ không phải là chó thường,cháu mới bắt đầu thấy sợ,nhưng mà không dám bỏ chạy vì sợ lỡ con ma nó đuổi theo thì khốn!Cho nên cháu liều mạng đứng yên tại chỗ,hít vào ba hơi thật sâu,rồi vừa theo dõi hơi thở vừa niệm danh hiệu Quán Thế Âm.Làm như thế được vài hơi,cháu thấy bình tỉnh hơn,không còn sợ nữa!Và cháu cố đứng chờ thêm một chút xem có gì xảy ra nữa không.Nhưng rồi chẳng thấy có gì nữa,lúc ấy,cháu mới ra về.

Về nhà cháu có kể lại chuyện cho vài người nghe,trong đó có những cụ lớn tuổi.Nghe xong,các cụ nói đó là hồn ma của một con chó đã bị người ta giết để canh giữ vong hồn người chết dưới mộ.Cháu mới hỏi các cụ là mộ đã bốc cốt còn giữ vong hồn gì nữa.Cháu được các cụ giải thích là,có thể trước kia người chết đã phạm phải thần trùng và đã được trấn yểm,nhưng sau khi được bốc cốt thì cái phép trấn yểm trước kia đã không còn hiệu lực ràng buộc vong hồn người chết nữa,và tất nhiên vong hồn đó đã được tự do cấu kết với thần trùng về bắt bà con dòng họ.Và cũng rất có thể là việc ấy đã xảy ra,nên người thân đã nhờ pháp sư làm phép bắt vong hồn đó giam lại dưới mộ,rồi dùng con chó để canh giữ.Vì thấy cháu có số hạp nên hồn con chó đã hiện hình để được cháu cứu ra khỏi mộ.Các cụ còn nói thêm,cháu có tâm thương chúng sanh như thế thì rất quý,chắc chắn con chó đó và vong linh dưới mộ kia sẽ biết ơn cháu thật nhiều;nhưng sợ rằng vong linh kia sẽ dẫn thần trùng về bắt bà con dòng họ,thì tội nghiệp cho người ta.Nghe các cụ nói vậy,cháu thấy ái ngại trong lòng,lỡ mà vong linh đó dẫn thần trùng về bắt người thân thiệt,thì chắc cháu ân hận lắm,cháu cứ thầm cầu trời khấn phật gia hộ cho việc ấy đừng xảy ra!

Rồi sau đó cháu cũng dần quên đi cái chuyện đó,cho đến chiều cái hôm gặp thầy làm phép ở đó cháu mới nhớ lại chuyện cũ,và lời các cụ;cháu nghĩ chắc việc làm của cháu đã chắc chắn gây tai họa cho người ta rồi,nhưng phân vân một nỗi là không biết tai họa ấy có đến nỗi chết người hay không.Cho nên hôm nay cháu gặp thầy để tìm hiểu,mới biết là chưa có ai chết.Bây giờ cháu mới thực sự yên lòng thầy ạ!

Anh Tư vừa kể xong,thì vị pháp sư tiếp:

- Tôi nghĩ,chú Tư cũng đừng quá lo lắng thế!Mọi việc xảy ra không phải tại chú,hay tại ai cả.Trên đời này chẳng có ai có thể ban phúc hay giáng họa cho người khác.Mọi chuyện mà con người thọ nhận hàng ngày chẳng qua đó là sự thọ nhận kết quả của những nhân duyên mà họ đã gieo từ từ kiếp trước.Cũng như thế,mọi sự xảy ra cho bà Tư Đực,nói cho cùng cũng chẳng qua là hậu quả của cái nghiệp giữa bà ta và con Hạnh cả;chẳng ai có thể can thiệp hoặc chi phối được đâu.Cũng như những việc tôi giúp bà ta cũng chỉ là trợ duyên thôi,chớ đâu có thể hóa giải được nỗi uất hận của con Hạnh đối với bà được.Mọi oan trái giữa bà Tư với con Hạnh thì chỉ có bà Tư là người có thẩm quyền quyết định,chứ không phải ai khác.Sự việc có chuyển hướng tốt hay trở nên tồi tệ hơn điều đó tùy thuộc vào việc làm của bà ấy mà thôi!

Việc chú thương thú vật,sẵn sàn giúp đỡ chúng khi lâm nạn là một hành động rất tốt, một hành động phát xuất tự đáy lòng mình,một hành động trong sạch bất vụ lợi,thật đáng hoan nghênh!Sau này chú có gặp những trường hợp như thế nữa,mong chú hãy ra tay giúp đỡ,công đức thật vô biên.Nếu chú gặp lại trường hợp giống như trên mà chú lo sợ mà bỏ qua không cứu giúp,thì lỡ đâu con vật đó là con vật thiệt không phải ma thì sao,có phải tội nghiệp cho nó lắm không?!

Việc làm của anh Tư như vậy mà trước giờ anh cứ thấy ấy náy ở trong lòng,nay đã được vị pháp sư giải tỏa, anh mới thấy vui và nhẹ nhõm:

- Dạ,con xin ghi nhận những điều thầy chỉ dạy.Hôm nay có duyên lành được hầu chuyện cùng thầy,con đã học được nhiều điều quý giá.Con xin cám ơn thầy;kính chúc thầy dồi dào sức khỏe!

-Hà hà,có gì đâu chú Tư, tôi học hành đâu có bao nhiêu,hiểu gì nói nấy thôi mà!Tôi thật quý những người như chú-tuổi trẻ,có từ tâm thương chúng sanh;thiệt ngày nay tìm thấy chẳng mấy người! ..
hAY Wớ


Về Đầu Trang Go down

Sponsored content






Tuyện ma ( hàng sưu tập nên cóa trùng lập) Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: Tuyện ma ( hàng sưu tập nên cóa trùng lập)   Tuyện ma ( hàng sưu tập nên cóa trùng lập) I_icon_minitime


Về Đầu Trang Go down
 

Tuyện ma ( hàng sưu tập nên cóa trùng lập)

Xem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Về Đầu Trang 

 Similar topics

+
Trang 1 trong tổng số 1 trang

Permissions in this forum:Bạn không có quyền trả lời bài viết
ChiaSe24h :: Mở rộng :: Giải trí :: Truyện-
Chuyển đến 
Tuyện ma ( hàng sưu tập nên cóa trùng lập) Empty   Tuyện ma ( hàng sưu tập nên cóa trùng lập) Empty

Free forum | ©phpBB | Free forum support | Báo cáo lạm dụng | Thảo luận mới nhất